Phó Đình Viễn nhìn bà ta lạnh lùng nói: "Cũng không phải con ra tay xử lý bọn họ, mà là Diệp Văn.
"
"Có lẽ mẹ không biết, bọn họ quá mức tham lam, không thỏa mãn với khoản tiền mẹ cho bọn họ cho nên đã tự tiện liên lạc với Diệp Văn.
"
"Diệp Văn ra tay trực tiếp tiễn bọn họ vào bệnh viện.
" Phó Đình Viễn lại nói cho Đổng Văn Huệ biết chuyện Diệp Văn đối phó với ba con Du Thế Quần thế nào, sắc mặt Đổng Văn Huệ trắng bệch ngã ngồi trên ghế sofa.
Phó Thiến Thiến ở bên cũng chấn động không nhẹ, không ai nghĩ tới Diệp Văn sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Phải biết rằng, nhiều năm qua hình tượng bề ngoài của Diệp Văn vẫn là tao nhã lịch sự!
Phó Đình Viễn bước vào cái nhà này thì chưa từng ngồi xuống.
Anh đứng ở trong phòng khách, bóng hình cao lớn vững chãi, sắc mặt lạnh lùng không quen.
Tình cảm của anh đối với Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, đối với cái nhà này đã dần trở nên nhạt phai sau những lần bọn họ liên tục làm ra những hành vi không có giới hạn.
"Sau này con và Du Ân, không cần hai người chúc phúc, cũng không cần hai người thích cô ấy, chấp nhận cô ấy, con chỉ hy vọng hai người nhớ kỹ, đừng có mang lòng xấu nhằm vào cô ấy, trêu chọc cô ấy nữa.
"
"Hai người, không chọc nổi đâu.
"
Phó Đình Viễn bỏ lại mấy câu này xong thì xoay người rời đi, Đổng Văn Huệ đứng sau lưng gọi anh lại: "Đình Viễn!"
"Con nói mấy lời này là có ý gì?" Đổng Văn Huệ đứng dậy từ trên ghế sofa chạy vọt đến, không dám tin hỏi anh: “Ý con là không phải Du Ân thì không được sao?"
Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn về phía mẹ mình, thật ra bà ta là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, nếu không cũng sẽ không đẻ ra anh và Phó Thiến Thiến có giá trị nhan sắc cao như vậy.
Chỉ tiếc, tâm sinh tướng, tính cách của bà ta khiến cho gương mặt bà ta càng ngày càng không đẹp.
Nói ra bà ta cũng là người phụ nữ đáng thương, bởi vì chồng không chung thủy nhưng vẫn bị vây trong nhà giam hôn nhân này, mỗi một ngày dần trở nên thay đổi.
Thật lâu trước kia Phó Đình Viễn đã từng khuyên Đổng Văn Huệ, bảo bà ta ly hôn.
Nhưng Đổng Văn Huệ vô cùng kiên quyết nói bà ta không ly hôn, thứ nhất là vì cảm thấy ly hôn rất mất thể diện, ly hôn chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận bà ta thất bại, bà ta thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Thứ hai là vì bà ta không muốn ly hôn xong sẽ để cho người phụ nữ bên ngoài của Phó Giang trở thành vợ chính, bà ta nói có chết bà ta cũng phải chiếm được vị trí bà Phó này, khiến cho Phó Giang vĩnh viễn cũng không thể danh chính ngôn thuận với người phụ nữ bên ngoài.
Sau lần đó Phó Đình Viễn đã không còn xen vào chuyện này của Đổng Văn Huệ, tính cách của bà ta đã định sẵn bà ta sẽ không từ bỏ.
Giờ phút này, Phó Đình Viễn nhìn mẹ mình, chỉ đáp lại một chữ ngắn gọn nhưng lại rất chắc chắn: “Phải.
”
Anh chính là không phải Du Ân thì không được.
Trước đó anh không có nhiều cảm giác như vậy, nhưng gần đây nhận thức ấy cũng càng ngày càng rõ rệt.
Đổng Văn Huệ vừa sợ vừa giận: "Cô ta có cái gì tốt chứ? Giang Thành nhiều cô gái có xuất thân cao quý, cả vẻ đẹp lẫn năng lực đều là người xuất sắc, vì sao con cứ phải chọn cô ta?"
Phó Đình Viễn cụp mắt bình tĩnh nói: "Nếu con mà biết cô ấy tốt ở đâu thì có lẽ đã không đi đến bước này rồi.
"
Có vài người, chính vì không nói được là tốt đẹp ở đâu, cho nên anh mới có thể càng lún càng sâu như vậy.
Đổng Văn Huệ chưa từ bỏ ý định nói: "Cho dù con không thích Thẩm Dao, cảm thấy con bé không được thì mẹ đây cũng có thể giới thiệu cho con những cô gái khác mà…"
"Không cần đâu.
" Phó Đình Viễn trực tiếp cắt ngang lời Đổng Văn Huệ nói, sau đó xoay người rời đi.
Đổng Văn Huệ tức giận đến mức giậm chân, Phó Thiến Thiến cũng khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
Mẹ con hai người hận Du Ân đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại lại không có cách nào đối phó với Du Ân.
Diệp Văn ra tay đối phó với ba con Du Thế Quần, còn cả chuyện Phó Đình Viễn cảnh cáo mẹ con Đổng Văn Huệ bọn họ, việc này Du Ân đều không biết gì.
Du Thế Quần gọi điện thoại cho cô đòi tiền, lúc ấy cô quả thật rất tức giận, nhưng về sau đó cô lại bình tĩnh lại.
Cô sẽ không ngó ngàng gì đến ba con Du Thế Quần, lại càng không cho bọn họ một đồng tiền nào.
Ngày đó sau khi nhận bộ dụng cụ nhà bếp mà Phó Đình Viễn tặng, sau khi tiễn Tô Ngưng đi, cô chuyên tâm vào làm việc.
Chung Văn Thành nói vài ngày nữa sẽ trở về tham gia nghi thức khai máy quay “Truyền Kỳ Dung Phi”, cho nên cô vội vã sửa lại kịch bản cho tốt.
Trước sau cô về nước tổng cộng cũng sắp ba tháng, bởi vì hiệu suất làm việc của cô cao, cho nên kịch bản sơ thảo coi như đã hoàn thành, có điều lần trước lúc họp mọi người lại đưa ra một vài ý kiến, cho nên cô vẫn phải tiếp tục sửa.
Theo lý thì một kịch bản sẽ có bản thảo một, bản thảo hai, bản thảo ba, ít nhất phải mất hơn nửa năm mới có thể đi đến bản cuối cùng, nhưng đạo diễn Chung Văn Thành cùng với nhà đầu tư Phó Đình Viễn đều có vẻ tán thành với chất lượng kịch bản của cô, cho nên sau khi nhất trí bàn bạc đã quyết định sau khi có bản sơ thảo sẽ quay luôn.
Còn lại một vài chi tiết sẽ vừa quay vừa thay đổi, thật ra như vậy sẽ như khảo nghiệm bản lĩnh của biên kịch, nhưng Du Ân lại vui vẻ chấp nhận chuyện này.
Đêm hôm trước Du Ân thay đổi kịch bản đến tận khuya, sáng ngày hôm sau lúc cô còn đang ngủ chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy đi đến bên cửa sổ vén rèm cửa nhìn xuống, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất.
Người đứng bên ngoài là Diệp Văn, mà ở đối diện Diệp Văn, là Phó Đình Viễn mặc bộ đồ thể thao, trông thì có vẻ vừa đi chạy bộ về.
Du Ân muốn ngất đi thôi, trước đó cô vừa mới nói với Phó Đình Viễn, bảo anh đừng cho Diệp Văn biết bọn họ là hàng xóm, kết quả không nghĩ tới hôm nay lại bị Diệp Văn phát hiện.
Du Ân nghe thấy Diệp Văn tức giận chất vấn Phó Đình Viễn: "Phó Đình Viễn, anh sẽ không ở chung với Du Ân đó chứ?"
Du Ân nghe thế thiếu chút nữa sụp đổ, cô vội thay quần áo chạy xuống lầu.
Không trách Diệp Văn sẽ hiểu lầm như vậy, Diệp Văn vừa đến dưới lầu nhà Du Ân thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đi chạy bộ sáng sớm về, chạy thẳng một mạch đến tòa nhà này.
Ban đầu Diệp Văn cho rằng Phó Đình Viễn và Du Ân ở cùng một chỗ, dù sao ông hoàn toàn không nghĩ tới căn nhà nhỏ mình tặng Du Ân lại là hàng xóm của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cũng không nghĩ tới sẽ bị Diệp Văn bắt gặp, anh dừng bước giơ tay chỉ vào nhà Du Ân ở bên cạnh, giọng điệu ung dung bình tĩnh nói: "Ông Diệp, nếu tôi nói, thật ra tôi ở nhà bên cạnh nhà Du Ân thì ông có tin không?"
Diệp Văn tức đến sắp nổ phổi rồi: "Cậu tưởng tôi là tên ngốc à?"
Phó Đình Viễn biết ngay Diệp Văn sẽ không tin, mà đúng lúc này Du Ân vội vàng mở cửa chạy ra.
"Chú Diệp, sao chú lại đến đây?" Du Ân kinh ngạc chạy đến chào hỏi Diệp Văn.
"Chú đến thăm cháu.
" Diệp Văn đơn giản đáp lại một câu, sau đó vội vã hỏi Du Ân: “Cái thằng ranh con này nói với chú là nó ở ngay nhà bên cạnh, Du Ân, cháu thành thật nói cho chú biết, có phải cháu ở chung với nó không?"
Diệp Văn thề, nếu Du Ân thừa nhận bọn họ ở chung, ông nhất định sẽ cắt phăng cái chân của Phó Đình Viễn.
Sau khi biết được Du Ân thích Phó Đình Viễn rất nhiều năm lại bị Phó Đình Viễn coi thường, Diệp Văn rất chướng mắt Phó Đình Viễn, ông thật sự sẽ có thể làm ra chuyện cực đoan như đánh gãy chân Phó Đình Viễn luôn.
Du Ân vội vàng giải thích: "Anh ấy quả thật ở bên cạnh.
"
Diệp Văn: "! "
Diệp Văn hoàn toàn không thể tin nổi, làm sao có thể có chuyện trùng hợp xảy ra như vậy.
Cho nên ông lại chứng thực với Du Ân lần nữa: "Có ý gì? Làm sao anh ta có thể ở ngay nhà bên cạnh được?"
Phó Đình Viễn trả lời thay Du Ân, chẳng qua giọng điệu của anh cực kì đáng đánh đòn: "Ý chính là căn nhà ông ngàn chọn vạn để tiến cử cho Du Ân, vừa khéo là hàng xóm nhà tôi.
"
Diệp Văn tức giận không nhẹ, trong lòng khỏi nói hối hận cỡ nào.
Ông hối hận mình không hỏi thăm kỹ càng xem chủ nhân bên cạnh căn biệt thự này là ai, thế này không phải tương đương với việc đưa dê vào miệng cọp sao?.