Nữ diễn viên kia tái mặt, kinh hồn táng đảm mà hỏi Tô Ngưng: "Chắc không phải là sếp Phó gọi điện thoại đâu nhỉ? Anh ta cần gì làm vậy với tôi?"
Nữ diễn viên kia không hề biết về mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, tự nhận rằng bản thân chưa bao giờ đắc tội Phó Đình Viễn, vì vậy cô ta không hiểu tại sao Phó Đình Viễn lại làm như vậy với cô ta.
“Tại sao anh ta lại làm vậy với cô?” Tô Ngưng tỏ vẻ rất là cạn lời: “Cái này cô cũng không hiểu sao? Một người đàn ông ra mặt thay cho một người phụ nữ, còn có thể vì cái gì?”
Tô Ngưng cũng là một người khôn khéo.
Cô ấy không trực tiếp nói rõ mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, nhưng ám chỉ rằng Phó Đình Viễn có cảm tình tốt với Du Ân.
Nữ diễn viên kia lẩm bẩm: "Chắc không phải cô muốn nói sếp Phó coi trọng người bạn kia của cô chứ?"
Tô Ngưng khịt mũi, sau đó nhướng mày nói: "Như thế nào? Cô cho rằng bạn của tôi không xứng sao?"
Nữ diễn viên nhớ đến chiếc váy và sợi dây chuyền giá cao ngất trời của Du Ân, nhanh chóng nói: "Không có, không có, bọn họ rất xứng."
Tô Ngưng vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô ta, bấy giờ mới nói: “Không phải tôi nói cô đâu nha, nhưng Thẩm Dao cố ý không nói cho cô biết rằng bạn tôi là biên kịch của “Truyền Kỳ Dung Phi”, rõ ràng chính là bắt cô làm con tốt."
Nữ diễn viên kia vừa nghĩ đến thì thấy quả thật như thế.
Cô ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Dao, con đĩ này, trước kia khi cô ta còn làm diễn viên, tôi đã thấy chướng mắt cô ta rồi, cả ngày cứ đeo khư khư tư thái đại tiểu thư chỉ tay năm ngón, sai sử mấy người chúng tôi như kẻ hầu."
"Nếu không phải thấy hiện tại trong tay cô ta có tài nguyên, đêm nay tôi đã chả thèm quan tâm đến cô ta.
Hiện tại cô ta hại tôi mất đi một vai diễn, xem tôi có xé xác cô ta hay không!"
Nữ diễn viên kia nói xong thì thở phì phì lao thẳng về phía sảnh tiệc.
Dù sao cô ta cũng đã mất vai rồi nên có không đóng phim của Thẩm Dao cũng thế thôi.
Vả lại, với bộ dạng kỹ nữ mưu mô này của Thẩm Dao, có thể thật sự cho cô ta tham diễn hay không cũng là ẩn số.
Tô Ngưng mang biểu cảm xem kịch vui, giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi vào sảnh tiệc.
Chỉ Thẩm Dao biết châm ngòi ly gián thôi à? Cô ấy cũng biết đấy nhé.
Nữ diễn viên chạy nhanh vào sảnh tiệc, sau khi tìm thấy Thẩm Dao thì liền nâng một ly rượu đỏ lên hắt vào mặt Thẩm Dao.
Thẩm Dao tái mặt mà lui về phía sau mấy bước, tuy rằng trên mặt tránh được một kiếp nhưng bộ lễ phục sang quý kia lại gặp tai ương.
Mà cô ta còn mặc lễ phục màu trắng, trên ngực lập tức loang lổ vết rượu đỏ, làm cho cô ta vừa chật vật vừa thê thảm.
Thẩm Dao tức chết khiếp rồi, phẫn nộ mắng nữ diễn viên: "Cô làm gì vậy? Đồ thần kinh!"
Thẩm Dao quả thật cảm thấy nữ diễn viên này đúng là bị thần kinh, vừa rồi rõ ràng cô ta đã thành công châm ngòi cho nữ diễn viên này chán ghét Du Ân, tại sao bây giờ lại phát điên lên với cô ta vậy.
Nữ diễn viên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn mặt mũi nào hỏi tôi? Tôi xé xác đồ tiện nhân cô!"
Nói xong, cô ta giơ tay túm lấy mặt Thẩm Dao, Thẩm Dao hốt hoảng trốn về phía sau.
Bởi vì tham gia yến hội đều đi giày cao gót, phần váy của lễ phục lại ôm sát người nên bước chân không thể duỗi thẳng được, thế cho nên Thẩm Dao vừa lui về phía sau một bước đã loạng choạng.
Cô ta vùng vẫy ngã về phía cái bàn bên cạnh, hy vọng có thể bám chặt lấy bàn để mình không bị ngã.
Nhưng ai biết rằng cái bàn này là một cái bàn dài để rượu tiệc, giữa cái bàn dài có một tháp rượu rất cao và lộng lẫy.
Thẩm Dao vừa bổ nhào qua như thế thì tháp rượu kia rơi bùm bùm xuống dưới, hàng chục ly rượu đều rót xuống người Thẩm Dao, khiến Thẩm Dao ướt thành một con gà nhúng nước.
Toàn bộ mọi người trong sảnh tiệc đều nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thẩm Dao.
Thẩm Dao cụp mắt liếc nhìn vẻ chật vật trên toàn thân mình, sau đó lại nhìn quanh ánh mắt kinh ngạc lại mang theo vẻ chế giễu của mọi người, cô ta suy sụp ngay tại chỗ mà hét lên, sau đó trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Bị tức đến hôn mê.
Tính cách của Thẩm Dao cực kỳ kiêu ngạo và ưa sĩ diện, nhưng hiện tại lại mất mặt trước mặt mọi người, còn mất mặt lớn như vậy nữa, cô ta không tức đến xỉu cũng lạ.
Tử Dạ ở một bên không còn cách nào khác đành phải cắn răng vội vàng bước tới đỡ cô ta.
Những vị khách xung quanh đã giúp gọi xe cấp cứu sau khi phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Dao rời khỏi bữa tiệc tối nay với tư thái chật vật như vậy.
Vốn dĩ lúc đến Thẩm Dao rất hăng hái, khi bước lên thảm đỏ cùng Tử Dạ, cô ta kiên trì bước ra bằng khí thế của nữ hoàng.
Đêm nay cô ta cũng dự định cố gắng đề cử bộ phim cổ trang do Tử Dạ biên kịch.
Không phải kịch bản của Du Ân có tên là "Truyền Kỳ Dung Phi" sao? Cô ta và Tử Dạ vừa đặt được một cái tên, gọi là "Truyền Kỳ Dao Nguyệt".
Dao Nguyệt là nhân vật nữ chính trong phim, kể về cuộc đời của nàng từ một đứa bé bị bỏ rơi của một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một thế hệ hoàng hậu đức hạnh, tuyên bố muốn đấu lôi đài với "Truyền Kỳ Dung Phi".
Hơn nữa, Thẩm Dao cố tình chọn tên của nữ chính là Dao Nguyệt, lấy chữ từ tên của chính cô ta, gửi gắm tất cả những bất bình của cô ta với Du Ân lên nữ chính này.
Miễn là rating của "Truyền Kỳ Dao Nguyệt" vượt qua "Truyền Kỳ Dung Phi", có nghĩa là cô ta đã đánh bại Du Ân.
Chỉ là không ngờ cô ta ra quân bất lợi, bữa tiệc vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện xấu hổ rồi.
Sau khi Thẩm Dao được xe cấp cứu đưa đi, nữ diễn viên mặc váy xanh cũng bị nhân viên bảo vệ đuổi ra khỏi sảnh tiệc.
Cô ta vừa vùng vẫy vừa mắng Thẩm Dao: "Thẩm Dao là đồ khốn nạn!"
"Các người đừng để dáng vẻ bông sen trắng của cô ta lừa.
Thực tế sau lưng cô ta vô cùng âm hiểm và xảo trá!"
Bất kể những lời cô ta mắng mỏ có thể thực sự ảnh hưởng đến phán đoán của những người dự tiệc về Thẩm Dao hay không, nhưng "chiến công" của cô ta đêm nay sẽ luôn khiến Thẩm Dao xấu hổ.
Sau khi trò hề qua đi, Tô Ngưng ở phía sau đám đông đi tìm Du Ân với tâm trạng tốt vô cùng.
Thẩm Dao rơi vào kết cục bi thảm như vậy, lại bị tháp rượu đổ nát rót ướt thành con gà nhúng nước, sau đó bị tức đến ngất xỉu rồi đưa vào bệnh viện, Tô Ngưng hoàn toàn không nghĩ tới.
Cô ta còn cho rằng nữ diễn viên kia chỉ mắng Thẩm Dao mấy câu thôi chứ, nhưng không ngờ lại oanh liệt như vậy.
Thật hả giận.
Kẻ nào gây chuyện trước thì người đó đê tiện.
Ai bảo đêm nay Thẩm Dao vừa đến đã nhắm vào Du Ân cơ chứ, kết quả là bản thân mất mặt xấu hổ, bị báo ứng rồi.
Du Ân tự nhiên thấy cảnh ngộ của Thẩm Dao.
Cô vừa tìm được Trang Ân Tri và trò chuyện với Trang Ân Tri vài câu thì bị cắt ngang bởi âm thanh lớn của tháp rượu rơi xuống đất và tiếng la hét của mọi người.
Du Ân tìm thấy Tô Ngưng từ trong đám đông ngay lập tức, khi nhìn thấy nụ cười "Vui sướng khi người gặp họa" của Tô Ngưng, cô đã biết chắc chắn là Tô Ngưng đã động tay động chân sau lưng, nếu không nữ diễn viên mặc váy xanh không thể đối xử với Thẩm Dao như thế.
Nhưng Du Ân không có chút đồng tình nào với Thẩm Dao, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Dao xứng đáng với điều đó.
Khi Du Ân đang tìm Tô Ngưng thì cũng nhìn thấy Phó Đình Viễn.
Là bạn trai cũ của Thẩm Dao và là người đã có tin đồn với Thẩm Dao trong vài năm, Phó Đình Viễn đứng trong đám đông, nhìn Thẩm Dao gặp chuyện xấu hổ mà chẳng chút động lòng.
Du Ân không biết nên đồng tình cho Thẩm Dao hay nên cười nhạo Thẩm Dao nữa.
Thẩm Dao đã hao tổn tâm cơ để giành giật Phó Đình Viễn trong suốt mấy năm, nhưng cuối cùng cô ta chẳng được gì, có đáng không?
Trang Ân Tri ở bên thở dài đầy cảm khái: "Những nữ diễn viên này ở cùng một chỗ là cứ lục đục với nhau, vẫn là mấy người làm biên kịch chúng ta thanh tĩnh.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo |||||
Du Ân cười có chút mất tự nhiên.
Cô có thể nói sự việc lần này là do cô tạo thành không?
Là một nhà biên kịch, chỗ cô không hề thanh tĩnh một chút nào..