Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Thực ra Chung Văn Thành đã muốn nói điều này từ lâu.

Mặc dù anh ấy dùng lý do cho mẹ an tâm để khiến Du Ân trở thành bạn gái trên danh nghĩa của mình nhưng thực ra vẫn là vì tính toán cho bản thân.

Anh ấy thích Du Ân, rất muốn có được Du Ân.

Nhưng anh ấy cũng biết Du Ân không hề thích mình, sau khi dùng cái cớ như vậy để lừa Du Ân, trong lòng anh ấy vẫn luôn băn khoăn.

Bây giờ cô đã có Diệp Văn bảo vệ, Chung Văn Thành cảm thấy mình không nên trói buộc cô nữa.

Du Ân có chút lo lắng hỏi: "Nhưng còn dì thì sao?"
Chung Văn Thành cười nói: "Không sao, chỉ cần chúng ta không nói cho bà ấy biết, bà ấy sẽ vẫn cho rằng chúng ta vẫn ổn.

"
Vì Chung Văn Thành đã nói vậy nên Du Ân không còn cách nào khác là phải gật đầu đồng ý.

1
Đối với cô mà nói, có thể làm cho Chung Văn Thành một việc là để báo đáp lòng tốt của Chung Văn Thành dành cho cô lúc ban đầu.

Sau này, Chung Văn Thành sẽ tiếp tục là một người sếp tốt và một người bạn tốt trong lòng cô.

Chung Văn Thành thâm tình nói: "Vậy! chúng ta có thể ôm một cái được không?"
Du Ân gật đầu, cô không nghĩ cái ôm này biểu đạt cho cái gì.

Cô cho rằng đây là cái ôm tạm biệt, dùng cách này để khôi phục lại tình bạn đơn giản giữa cô và Chung Văn Thành.

Chung Văn Thành mở rộng vòng tay, Du Ân bước tới, hai người nhẹ nhàng ôm nhau.

Chung Văn Thành không kìm được mà ôm cô vào lòng: "Du Ân, nếu có thể, anh rất muốn ôm em vào lòng mãi không buông như thế này.

"
"Em biết không, anh thích em, rất nhiều.

"
Chung Văn Thành không biết mình bị làm sao, sau khi nói quan hệ bạn trai bạn gái trên danh nghĩa kết thúc, anh ấy lại không nhịn được mà bày tỏ với cô.

Nhìn rất mâu thuẫn, nhưng nó cũng đại diện cho nỗi đau tột cùng trong lòng anh ấy.

Anh ấy muốn có cô, nhưng anh ấy không muốn cô không hạnh phúc.

Ngay lúc Du Ân còn chưa biết nói gì thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng hai người: "Buông cô ấy ra!"
Du Ân sững người, đó là giọng của Phó Đình Viễn.

Du Ân đang muốn thoát khỏi vòng tay của Chung Văn Thành thì nghe thấy Chung Văn Thành nói bên tai: "Đừng nói với anh ta là chúng ta đã kết thúc, anh muốn anh ta sốt ruột vì em, hoảng hốt vì em, để anh ta nếm trải mùi vị đau khổ trong tình yêu.

"
Chỉ có như vậy, mới không uổng phí những đau đớn mà trước đó Du Ân đã phải chịu đựng trong tình yêu.

Chung Văn Thành nói xong thì buông cô ra, nhưng tay đặt lên vai cô, ôm cô quay lại nhìn Phó Đình Viễn với vẻ mặt u ám.

Phó Đình Viễn đưa Du Ân tới nơi thì về nhà, sau khi bật đèn nhìn ngôi nhà quạnh quẽ.

Anh lập tức hối hận vì không đến nhà Tô Ngưng để ăn uống cùng bọn họ, ở nhà một mình khiến anh luôn có cảm giác chỉ có một mình mình trong căn phòng trống trải.

Sau khi tắm xong, anh nhận được tin nhắn Dịch Thận Chi gửi tới nhóm: "Lão Phó, Du Ân thật sự là con gái của Diệp Văn à?"
Dịch Thận Chi còn gửi thêm gói biểu cảm kinh ngạc, có thể thấy rằng sự việc này cũng khiến bọn họ kinh ngạc không ít.

Phó Đình Viễn thả mình xuống ghế sofa và cầm điện thoại trả lời: "Phải.

"
Dịch Thận Chi trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Trước kia cậu xa cách cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy lại ở trên cao khiến cậu không thể với tới?"
Mặc dù cuối cùng Dịch Thận Chi đã để một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư vui sướng khi người gặp họa lại đồng tình với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn tức giận vô cùng, nhưng anh phải thừa nhận rằng Dịch Thận Chi đang nói sự thật.

Ai có thể ngờ rằng Diệp Văn, người đã kết hôn hàng chục năm và không có con lại là cha ruột của Du Ân, ai ngờ rằng cô gái bị mọi người trong gia đình anh khinh thường lại là con gái Diệp Văn.

Từ chiếc vòng ngọc lục bảo cô đang đeo, có thể thấy nhà họ Diệp rất coi trọng cô.

Tuy anh có thể cho cô những thứ vật chất đó, nhưng nhà họ Diệp đã tích lũy mấy chục năm, nhà họ Phó vẫn có chỗ không thể so sánh được, không biết bây giờ mẹ anh đang nghĩ gì.

Giang Kính Hàng ít khi nói chuyện trong nhóm cũng lên tiếng: "Lão Phó, đừng theo đuổi nữa, anh em giới thiệu cho cậu vài người phụ nữ, cam đoan người nào cũng dịu dàng ân cần.

"
Hứa Hàng cũng hùa theo: "Thật ra nữ bác sĩ cũng rất tốt, đều là những người có học thức cao.

"
Phó Đình Viễn rất tức giận: "Ý mấy cậu là gì? Ý là tôi không xứng với cô ấy đúng không?"
Dịch Thận Chi nói: "Cũng không phải là nói cậu không xứng, cậu cũng có khối tài sản hơn trăm triệu, không nói đến xứng hay không xứng, chỉ có điều là chúng tôi cảm thấy sau này cậu sẽ không dễ dàng.

"
Giang Kính Hàn nói tiếp: "Tuy tôi bây giờ chưa có con, nhưng khi đặt mình vào vị trí đó và nghĩ, nếu tôi có một đứa con gái quý giá, đừng nói tới việc con gái bị một người đàn ông làm tổn thương, ngay cả khi con gái yêu đương cũng đã đau lòng.

"
"Nếu con gái tôi lại bị người đàn ông đó tổn thương thêm một lần nữa, tôi có thể lấy dao đâm chết anh ta.

"
Giang Kính Hàn hung hăng nói.

Chủ yếu là do quá nhập tâm, cứ nghĩ tới việc con gái nhỏ bé của mình lúc yêu đương bị tổn thương, tim anh ta đã nát thành ngàn mảnh.

Dịch Thận Chi nói tiếp: “Diệp Văn nhiều năm không có con, bây giờ khó khăn lắm mới có được một đứa con gái quý giá, ngậm trong miệng còn sợ tan.

Haizz, nếu cậu muốn theo đuổi Du Ân thì còn khó hơn cả việc Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh.

"
Hứa Hàng thêm vào: "Cho nên, ba người chúng tôi đều đề nghị cậu từ bỏ, để không phải khổ sở.

"
Phó Đình Viễn tức giận trả lời: "Mấy người cút đi.

"
Mấy người này đều nói là vì muốn tốt cho anh, nhưng thực ra đều đang chê cười anh, vui sướng khi người gặp họa.

Không muốn nói thêm lời nào nữa, anh đứng dậy mặc quần áo và đi ra ngoài cửa.

Anh đi dạo một vòng quanh nhà Tô Ngưng, anh đã nói rõ là sẽ không đi ăn nên giờ đi vào cũng hơi ngại, chỉ có thể chán nản đi dạo ở bên ngoài.

Đi được một lúc thì thấy Chung Văn Thành và Du Ân rời khỏi nhà Tô Ngưng, đi được vài bước thì họ đứng đó nói chuyện, rồi ôm nhau.

Vẻ mặt Phó Đình Viễn lập tức thay đổi, không suy nghĩ đã cắt ngang lời hai người họ.

Sáng nay anh còn chắc chắn Du Ân không yêu Chung Văn Thành, nhất định sẽ từ chối Chung Văn Thành thân mật với cô, không ngờ đến tối, anh lại thấy Du Ân chủ động đi về phía Chung Văn Thành rồi ở trong vòng tay Chung Văn Thành.

Trái tim anh lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Chung Văn Thành vòng tay qua vai Du Ân, cười nói với Phó Đình Viễn: “Anh Phó, sao anh lại ở đây?"
Phó Đình Viễn không nói gì, chỉ nhìn Du Ân với đôi mắt rực lửa.

Du Ân quay đi chỗ khác bỏ qua ánh mắt của anh, sau đó Chung Văn Thành nói: “Tôi và Du Ân đã ăn xong, tôi chuẩn bị đưa cô ấy về nhà, nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước.

"
Chung Văn Thành nói xong liền choàng tay qua vai Du Ân định rời đi, Phó Đình Viễn bước tới chặn hai người họ lại rồi lạnh lùng nói: "Hình như chủ tịch Chung không tiện được lắm thì phải, để tôi đưa cô ấy trở về là được rồi.

"
Chung Văn Thành không muốn lùi bước nên hai người đã đối đầu với nhau.

Du Ân cảm thấy bộ dạng hiện tại của Phó Đình Viễn rất đáng sợ, vì vậy cô kéo ống tay áo của Chung Văn Thành và nói: "Anh đưa em trở về đi.

"
Phó Đình Viễn bị ghét bỏ một cách rõ ràng, lúc này anh như muốn nổ tung.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui