Động tác của Du Ân quá nhanh, hơn nữa từ trước đến giờ cô cũng không phải là loại người có tính tình thô lỗ thích động thủ, nên Phó Đình Viễn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cào rồi, khiến cổ anh đau rát một trận.
Giây tiếp theo, bàn tay của cô lại giáng xuống vai anh, vừa đánh vừa tức giận nói: "Ai cho anh nửa đêm trèo tường vào nhà tôi, ai cho anh bắt nạt tôi!"
Mới một lúc mà Du Ân đã đánh Phó Đình Viễn rất nhiều, cho đến khi khiến chính cô mệt đến mức thở hồng hộc.
Phải mất một lúc lâu sau, Phó Đình Viễn mới ý thức được rằng mình bị đánh, lại còn là bị đánh trong tư thế cô cưỡi lên người.
Khi anh phản ứng lại thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: cô đang cưỡi trên đỉnh đầu anh giương oai.
Nhưng dù bị đánh, Phó Đình Viễn không hề cảm thấy tức giận.
Ngược lại, anh còn cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô rất đáng yêu.
Khi anh nín cười giương mắt nhìn qua, chỉ thấy cổ áo mặc thường rộng rãi của Du Ân tuột khỏi vai, để lộ bờ vai thon và nuột nà.
Con người anh trở nên tối tăm, lật người một cái rồi đè người trên giường.
Du Ân kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trong chốc lát thế giới quay cuồng, vị trí của cô và Phó Đình Viễn đã hoàn toàn thay đổi.
Phó Đình Viễn đè cô, cố ý giận dữ nói: "Em cũng dám đánh tôi?"
Phó Đình Viễn nghĩ anh hù dọa cô như vậy thì cô có thể sợ hãi đến mức nhanh chóng xin tha.
Ai ngờ Du Ân lại giãy giụa tung chân đá anh một cước, thở phì phò nói: "Đánh anh đó!"
Du Ân vừa nghĩ đến việc Phó Đình Viễn xông vào khi cô đang tắm thì không khỏi bốc hỏa, giơ chân lên và đá về phía anh một lần nữa.
Phó Đình Viễn tự nhiên vội vàng chống cự, dưới sự quấn quít của hai người, Phó Đình Viễn không hiểu sao lại hôn lên môi Du Ân, vừa hôn liền không thể dừng lại được.
Lúc này, cả hai đang ở trên giường, lại vì một phen giằng co mà quần áo đều xộc xệch.
Phó Đình Viễn ôm người trong lòng mà hận không thể khảm cô vào trong thân thể.
Đầu óc Du Ân cũng trở nên trống rỗng, có chút ý loạn tình mê, cảm giác như quay trở lại cuộc sống hôn nhân của những năm đó.
Lần nào bọn họ cũng triền miên trên giường như vậy.
Nếu không phải do điện thoại của Du Ân lại đổ chuông, tình hình đêm nay có lẽ đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Ngay khi chuông điện thoại reo, Du Ân chợt nhớ ra vừa rồi cô đã hứa với Diệp Văn sẽ gọi lại cho ông ấy.
Cô nhanh chóng giãy giụa muốn đẩy người trên người mình ra: "Buông ra, tôi muốn nghe điện thoại."
Phó Đình Viễn không buông tay, thậm chí còn ôm cô chặt hơn, dùng đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô, hỏi ép: "Em và Chung Văn Thành rốt cuộc có quan hệ gì?"
Du Ân phớt lờ anh, tiếp tục đẩy anh đứng dậy.
Một tay Phó Đình Viễn đè cô lại, cảnh cáo cô bằng giọng khàn khàn: "Nếu em không nói với tôi, vậy lúc em gọi điện thoại tôi sẽ quấy rối, cho ba em biết đêm hôm mà em ở một chỗ với tôi."
Du Ân tức giận kinh khủng.
Cô thật không ngờ Phó Đình Viễn lại vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng lại không thể để cho Diệp Văn biết rằng cô và Phó Đình Viễn lúc này đang quấn lấy nhau, quần áo không chỉnh tề, Diệp Văn sẽ rất tức giận.
Hít một hơi thật sâu, Du Ân hất cằm lên, dậy khí thế mà đe dọa ngược lại Phó Đình Viễn: "Nếu anh làm vậy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa."
Không phải chỉ có anh mới biết uy hiếp người khác, cô cũng biết.
Hơn nữa điểm đe dọa anh cũng được cô nắm bắt chính xác.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Du Ân đe dọa Phó Đình Viễn bằng những lời như vậy, nhưng trực giác của cô mách bảo sẽ phát huy tác dụng.
Phó Đình Viễn: "..."
Anh bị "phản dame" rồi à?
Cô đã học được cách uy hiếp anh rồi ư?
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy thả người.
Câu nói "cả đời sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa" có mức độ sát thương quá lớn.
Vả lại anh đã từng nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn của cô, thế nên anh không nghi ngờ gì về việc cô có thể nói được làm được.
Nhưng anh vẫn căm tức vì không hỏi được về mối quan hệ của cô với Chung Văn Thành, vì vậy bèn cúi người và cắn vào đầu vai trắng nõn của cô một cái.
Du Ân bị đau thì vùng vẫy, nhấc chân ra rồi dứt khoát đá anh ra khỏi giường.
Du Ân không ngờ lại đá anh xuống được, ai mà biết được lần này anh không hề trốn chứ.
Nhưng cô không thể quan tâm đến cái người ngã phịch xuống đất kia nữa, đứng dậy vội vã rời khỏi giường để trả lời cuộc gọi của Diệp Văn.
Diệp Văn gọi video, Du Ân không dám ở lại trong phòng ngủ, dù sao Phó Đình Viễn vẫn ở đó.
Cô đóng cửa phòng ngủ và đi ra phòng khách bên ngoài, chỉnh trang quần áo một chút, bình ổn cảm xúc lại, bấy giờ mới kết nối với cuộc gọi video.
“Xin lỗi ba, vừa rồi con có chút việc.” Du Ân chỉ có thể viện cớ như vậy.
Diệp Văn ân cần hỏi cô: "Vậy không làm phiền con chứ?"
Du Ân vội nói: "Không, không, con nói xong rồi."
Bởi vì ngày mai Diệp Văn định trở về thủ đô rồi nên hai cha con rất bịn rịn.
Sức khỏe Thư Ninh không tốt, Diệp Văn không thể rời đi quá lâu.
Mà "Truyền Kỳ Dung Phi" trên tay Du Ân hiện giờ sẽ khai máy khi Chung Văn Thành trở lại, cô càng không thể đi theo.
Vì vậy, hai cha con trò chuyện một lúc lâu.
Sau khi cúp điện thoại, Du Ân đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Phó Đình Viễn đã ngủ quên trên giường của cô mà không chút khách khí gì.
Du Ân quả thực cạn lời đến cực điểm.
Cô tưởng anh đã rời đi từ lâu, nhưng không ngờ anh không những không rời đi mà còn ngủ quên mất.
“Phó Đình Viễn!” Du Ân bước tới, nhấc cái chăn ra khỏi người anh, người đàn ông trên giường không chút động đậy.
Du Ân tức giận sắp chết, giơ tay đẩy anh vài lần, kết quả anh chỉ lật người lại, chiếm hơn một nửa giường của cô.
“Anh còn muốn giở trò vô liêm sỉ nữa à!” Dưới lửa giận trào dâng, Du Ân không ngừng chửi bới.
Tuy nhiên, dù bị cô mắng chửi thậm tệ, Phó Đình Viễn vẫn lăn ra ngủ.
Du Ân tức giận đến mức chỉ có thể tự mình xoay người rời đi.
Cô xem như nhìn thấu anh rồi, tối nay anh nhất quyết muốn ở lại chỗ của cô.
Vậy anh cứ ngủ ở chỗ này là tốt rồi, còn cô sẽ đi ngủ ở phòng ngủ khác.
Cũng may có nhiều phòng, nếu là căn hộ cô thuê lúc trước, anh lại khinh người quá đáng như vậy, đêm nay cô cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha thôi.
Vì có trải nghiệm đau đớn khi Phó Đình Viễn đột nhập vào phòng tắm, Du Ân đã khóa cửa phòng ngủ dành cho khách, ngủ một cách thoải mái.
Sáng hôm sau, cô đi từ sớm tiễn Diệp Văn đến sân bay, dứt khoát không về phòng ngủ, cũng không quan tâm Phó Đình Viễn đi như thế nào.
Dù sao cũng là lúc cô tiễn Diệp Văn xong về nhà thì Phó Đình Viễn đã không còn ở đó.
Du Ân chạy ra ban công của phòng ngủ để xem xét, cảm thấy mình cần phải lắp một lan can bảo vệ hoặc một cái gì đó để tránh anh lại trèo qua tường một lần nữa.
Sau khi thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị ngồi vào máy tính viết bản thảo, Du Ân nhận được cuộc gọi từ Dịch Thận Chi.
Dịch Thận Chi lười biếng nói qua điện thoại: "Cô chủ nhà họ Diệp thân mến, tôi có thể vinh hạnh mời cô ăn bữa tối nay được không?"
Du Ân khó hiểu: "Tại sao anh lại mời tôi đi ăn tối?"
Dịch Thận Chi nghiêm túc: "Thật ra không phải tôi mời cô ăn tối, mà là nhà họ Dịch của Giang Thành mời con gái nhà họ Diệp đi ăn tối, tăng cường tình cảm giữa hai gia tộc lớn."
Dịch Thận Chi nói xong thì bản thân cũng suýt chút nữa cười lăn.
Làm gì mà để tăng cường tình cảm giữa hai gia tộc lớn chứ, rõ ràng là để tăng cường tình cảm giữa Phó Đình Viễn và Du Ân.
Buổi tụ tập này là do Phó Đình Viễn ra hiệu cho anh ta tổ chức, còn bảo anh ta sắp xếp trò chơi nói thật và mạo hiểm gì đó nữa, nói muốn hỏi ra cho bằng được mối quan hệ giữa Du Ân và Chung Văn Thành là gì..