Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Nam xong, Phó Đình Viễn lại giương mắt nhìn về phía ông cụ trên giường bệnh và nói: “Thay vì dành nhiều thời gian để tìm một người phụ nữ khác cho cháu, ông nên dành nhiều thời gian hơn để giúp cháu theo đuổi lại Du Ân mới phải."
Nếu không phải vì thân thể suy yếu, giờ phút này có thể ông cụ đã nhảy dựng lên từ trên giường bệnh.
Ông tức giận gầm lên: "Cháu cho rằng ông không muốn theo đuổi giúp cháu sao? Nhưng cháu không nhìn xem bây giờ người ta có thân phận gì kìa!"
Nếu có thể, ông cụ chắc chắn hy vọng rằng Phó Đình Viễn và Du Ân có thể quay lại với nhau.
Du Ân là một cô gái tốt, thực ra cháu trai của ông cũng là một người đàn ông tốt.
Nếu cả hai đều yêu nhau, thật lòng muốn ở bên nhau thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng trước kia cháu trai ông lòng điếc mắt mù, đã bỏ lỡ.
"Diệp Văn và nhà họ Diệp hết sức bảo vệ con bé, nếu cháu muốn theo đuổi lại con bé thì khó như lên trời!"
“Đó là lý do tại sao ông khuyên cháu nên từ bỏ càng sớm càng tốt.” Ông cụ giận dữ liếc nhìn cháu mình: “Nói thật, nếu ông có một đứa con gái và nó bị một người đàn ông làm tổn thương như vậy, thế nào ông cũng phải đánh chết thằng đó."
Phó Đình Viễn cụp mắt xuống: "Cho dù có khó khăn đến đâu cháu cũng muốn theo đuổi được cô ấy."
Nếu không, cuộc sống lâu dài này còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu không, nắm giữ khối tài sản này trong tay có ý nghĩa gì?
Trước đây anh không hiểu điều đó, anh nghĩ rằng giá trị tồn tại của một người đàn ông nằm ở sự thành công trong sự nghiệp của anh ta.
Nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ có tự hào về cả tình yêu và sự nghiệp mới là thành công thực sự.
Hơn nữa anh có thể chỉ cần tình yêu chứ không cần sự nghiệp, chỉ cần người dành tình cảm cho anh là Du Ân.
Chẳng trách người xưa nói yêu mỹ nhân sẽ không yêu giang sơn, giờ anh cũng thấy như vậy.
“Được rồi, cháu có thể cút khỏi đây rồi, ông không chết được đâu.” Ông cụ không nghe nổi mấy lời thâm tình này của Phó Đình Viễn, vừa nghe liền nhớ tới cháu trai này lúc trước nghiến răng nghiến lợi đối nghịch với ông như thế nào.
Ông cụ sợ bóng sợ gió một hồi, Phó Đình Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Du Ân bước vào phòng bệnh rồi dặn dò ông cụ một lúc lâu rằng ông nên chú ý đến cơ thể của mình như thế nào.
Bấy giờ cả hai mới cùng nhau rời đi.
Trên đường trở về biệt thự, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi từ Chu Nam.
Chu Nam có chút đau khổ nói trong điện thoại: "Sếp Phó, gần đây anh không có công việc gì cần đi công tác mà nhỉ?"
Sếp không có kế hoạch đi công tác mà yêu cầu anh ta phải thu xếp kế hoạch đi công tác.
Anh ta là một trợ lý thì làm sao dám sắp xếp công việc cho sếp chứ?
Phó Đình Viễn cau mày suy nghĩ một lúc, quả thật không có.
Nhưng anh lại nói tiếp: "Vậy nghỉ phép."
Chu Nam không thể tin được: "Nghỉ phép ư?"
Anh ta đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, ông chủ nhà mình chưa từng đi nghỉ dài ngày chứ đừng nói là đi nghỉ phép.
Cũng không phải là Phó thị quá hà khắc với nhân viên của mình đến mức không cho họ nghỉ phép hàng năm.
Đãi ngộ của Phó thị vẫn rất tốt, mọi quyền lợi mà nhân viên lẽ ra phải có thì đều có.
Chỉ là cá nhân Phó Đình Viễn không bao giờ nghỉ mà thôi.
Các ông chủ của các công ty khác đều đi du lịch khắp nơi trên thế giới để tận hưởng cuộc sống ngay khi có thời gian, hoặc là cùng với vợ con, hoặc là cùng với các cô gái trẻ.
Trong khi ông chủ nhà mình thì lại cống hiến hết mình cho công việc ngay khi có thời gian, cứ như một bộ máy làm việc không có cảm xúc.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của anh với Du Ân mấy năm đó rơi vào tình trạng như vậy nên cũng không thể cùng Du Ân đi du lịch khắp thế giới.
Phó Đình Viễn trả lời: "Ừ."
Chỉ cần rời khỏi Giang Thành là tốt rồi, có thể tạm thời tránh được khoảng thời gian ông cụ sức yếu.
Chờ ông cụ hồi phục ổn định rồi anh sẽ trở lại, đến lúc đó từ chối ông cụ xem mắt cũng sẽ không chọc giận khiến ông cụ không khỏe.
Chu Nam tận chức tận trách mà hỏi: "Vậy anh muốn đi nghỉ phép trong nước hay nước ngoài?"
Phó Đình Viễn nhéo trán suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định: "Thôi bỏ đi, vẫn nên đặt vé máy bay đi New Zealand cho tôi đi.
Không phải bên kia có một dự án cần bàn sao? Tôi đi xem thử."
Phó Đình Viễn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đi đâu cũng chẳng có gì thú vị cả.
Trên thực tế, khi còn trẻ, anh rất thích du lịch và phiêu lưu.
Trong những năm du học ở nước ngoài, lúc rảnh rỗi anh liền đi du lịch, thỉnh thoảng cùng Dịch Thận Chi và những người khác, đôi khi đi chơi một mình.
Sau đó, khi trở về nước để tiếp quản Phó thị, anh liền tập trung vào công việc của mình, không có nhàn rỗi để hưởng thụ cuộc sống.
Bây giờ Phó thị phát triển ngày càng tốt, anh có thời gian nghỉ ngơi rồi, nhưng anh không có hứng thú chơi bời.
Nếu anh có thể đi cùng với người mà anh thích, thì anh còn có hứng thú du lịch.
“Được thôi.” Chu Nam tận chức tận trách mà nói: “Có cần tôi đi cùng anh không?"
"Không cần, tôi đi khảo sát trước mà thôi."
Không lâu sau khi cuộc điện thoại với Chu Nam kết thúc, tài xế đã đưa hai người đến cửa.
Trời đã muộn, Du Ân đơn giản chào tạm biệt Phó Đình Viễn và quay người vào nhà.
Phó Đình Viễn nói sau lưng cô: "Ngày mai tôi đi công tác."
“Ồ, thuận buồm xuôi gió.” Du Ân quay đầu lại và nói với anh một câu.
Ở trên xe cô cũng đã nghe thấy được, tự anh yêu cầu đi công tác.
Ngay từ đầu còn muốn đi nghỉ phép gì đó nữa kìa.
Cũng không biết anh nghĩ gì, lúc đi công tác, lúc lại đi nghỉ phép.
Phó Đình Viễn thấy cô không hề hỏi thêm một câu nào, đành phải tự mình giải thích: "Ông cụ nhất quyết phải sắp xếp xem mắt cho tôi, cho nên tôi chỉ có thể đi công tác."
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Du Ân, hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết lo lắng của cô.
Liệu việc anh xem mắt có khiến cô nhận ra tầm quan trọng của anh hay không?
Không ngờ Du Ân lại cười chân thành đứng đó nhìn anh: "Thật ra, xem mắt rất tốt.
Nếu anh gặp được nhiều cô gái hơn, sẽ luôn có người phù hợp với anh."
Phó Đình Viễn nghiến răng: "Không phải em muốn làm tôi tức chết đó chứ?"
Du Ân cảm thấy anh có chút càn quấy: "Nếu anh không muốn nghe thì quên đi.
Tôi chỉ là đang bày tỏ ý kiến của chính mình một chút mà thôi."
“Chúc ngủ ngon.” Du Ân nói xong liền bước vào nhà mà không quay đầu nhìn lại.
Lồng ngực Phó Đình Viễn bị một nỗi oán giận chặn lại đến độ muốn nghẹn chết, nhưng cuối cùng chỉ có thể quay người về nhà.
Ngày hôm sau, khi Du Ân thức dậy sớm để nấu canh thì nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng động cơ ô tô truyền đến từ bên ngoài.
Cô liếc nhìn qua cửa sổ sát đất của phòng khách, là Phó Đình Viễn đang đứng bên ngoài đẩy một chiếc vali.
Du Ân mặc kệ anh, xoay người đi vào bếp.
Kết quả là ngay sau đó, chuông cửa nhà cô vang lên, người đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn.
Không kịp để Du Ân mở miệng nói gì, Phó Đình Viễn đã lên tiếng trước: "Tôi đến nhìn Tiểu Tiểu trước khi đi."
Du Ân: "..."
Anh có tình cảm gì với Tiểu Tiểu hả?
Rõ ràng là từ khi bị Tiểu Tiểu cào lần trước, anh đã không nhắc một lời về Tiểu Tiểu, vậy mà lúc này lại nghĩ đến việc xem Tiểu Tiểu.
Du Ân mở cửa cho anh vào.
Phó Đình Viễn giả vờ đi đến chỗ Tiểu Tiểu nhìn tới nhìn lui.
Kể từ lần trước bị cào, anh đã có bóng ma, tuyệt đối không chạm vào con mèo cáu kỉnh này nữa.
Nếu không phải còn muốn dựa vào con mèo này để liên lạc tình cảm với Du Ân, anh đã ném nó ra ngoài sau khi nó cào anh rồi.
Sau khi xem Tiểu Tiểu xong, Phó Đình Viễn nhìn vào bếp của Du Ân và hỏi: "Làm gì mà thơm vậy?"
Du Ân thành thật trả lời: "Hầm canh cho ông nội, một lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông."
Ông cụ thích nhất là món canh do Du Ân hầm.
Trước đây, khi Du Ân và Phó Đình Viễn còn là vợ chồng, sau khi hầm canh thì thường đưa đi một phần cho ông cụ.
Lần này ông cụ bị ốm, tuy rằng tình cảm vợ chồng với Phó Đình Viễn đã hết, nhưng tìm cảm với ông cụ lại không kết thúc.
Phó Đình Viễn không chút khách khí mà nói: "Cho tôi một chén, tôi còn chưa ăn sáng."
Du Ân: "...".