Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Quả nhiên, dưới sự cảnh cáo của Du Ân, bàn tay đang muốn duỗi ra của Đổng Văn Huệ không thể không rút lại.
Đổng Văn Huệ thực sự muốn đánh người.

Bà ta đã sắp bị lời nói của Du Ân làm cho tức chết rồi, có thể không động thủ sao?
Cuộc hôn nhân của bà ta với Phó Giang là nỗi đau lớn nhất trong lòng bà ta, cũng là điểm khiến bà ta không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác.

Nhưng có rất ít người ngoài biết về mối quan hệ gần như tan vỡ của bà ta và Phó Giang, bởi vì bà ta luôn xuất hiện vui vẻ hạnh phúc trước mặt mọi người khi ở bên ngoài.
Phó Giang ở nước ngoài quanh năm.

Bà ta nói với bên ngoài rằng ông ta đã thành lập một doanh nghiệp mới ở nước ngoài, còn con trai bà ta là Phó Đình Viễn đã làm chủ Phó thị, đưa Phó thị trở thành kẻ khổng lồ trong giới kinh doanh của Giang Thành, thanh danh hiển hách.

Con gái của bà ta là Phó Thiến Thiến cũng nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình.
Trong mắt người ngoài, bà ta đã sống một cuộc sống hạnh phúc, có một đứa con trai hiếu thuận, con gái có sự nghiệp thành đạt, chồng cũng có sự nghiệp thành công.
Nhưng không mấy ai biết, bất luận là mối quan hệ của bà ta với hai đứa con, đặc biệt là mối quan hệ của bà ta với con trai Phó Đình Viễn, đang phải đối mặt với tình trạng bị tan đàn.
Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn được ba năm, mặc dù Đổng Văn Huệ chưa bao giờ biểu lộ bất hòa dù nhỏ nhất giữa bà ta và Phó Giang trước mặt Du Ân, nhưng Du Ân có thể tự mình quan sát và cảm nhận điều đó.
Ngoài ra, ông cụ cũng từng kể một số ân oán giữa Đổng Văn Huệ và Phó Giang với Du Ân, nên Du Ân mới biết chi tiết như vậy.
Song Đổng Văn Huệ không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó bà ta sẽ bị chính "cái bánh bao mềm" Du Ân kia dùng chuyện này xé toạc trái tim bà ta.
Đổng Văn Huệ run rẩy đứng ở cửa phòng bệnh, dùng ánh mắt như phun lửa mà nhìn Du Ân, nhưng lại không trừng phạt nổi.
Đổi lại là trước kia, Đổng Văn Huệ chắc chắn đã giáng cho cô một bạt tai.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, Du Ân là con gái nhà họ Diệp, không phải người mà bà ta có thể trừng phạt nổi.
Nhưng bà ta có gì mà phải bi phẫn?
Nếu không phải bà ta chế giễu Du Ân không biết xấu hổ muốn dây dưa với Phó Đình Viễn, thì làm sao Du Ân có thể tàn nhẫn với bà ta như vậy?
“Tạm biệt.” Du Ân không để ý đến Đổng Văn Huệ nữa, thản nhiên nói một câu rồi bước vào phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa phòng lại, hoàn toàn cách ly Đổng Văn Huệ ở ngoài cửa.
Vốn dĩ Du Ân có thể bỏ qua Đổng Văn Huệ, nhưng cô thực sự không thể nhìn nổi khi Đổng Văn Huệ thờ ơ với ông cụ như vậy, cho nên cô mới muốn bênh vực ông cụ.
Khi trước ở nhà họ Phó, ông cụ đã che chở và nói chuyện thay cho cô hết lần này đến lần khác, Du Ân đương nhiên muốn bảo vệ ông cụ.
Tiếng Đổng Văn Huệ bực tức giẫm đôi giày cao gót rời đi vang lên từ ngoài cửa, ông cụ trên giường bệnh bất đắc dĩ nói với Du Ân: "Cháu cần gì phải đi tìm bực với cô ta? Ông cũng quen rồi."
Vừa rồi ông cụ còn sợ Du Ân sẽ chịu thiệt trước mặt Đổng Văn Huệ, định sai quản gia ra ngăn cản thì chợt nghe được những gì Du Ân đáp trả Đổng Văn Huệ.
Thế nên ông cụ giơ tay gọi quản gia lại, chỉ nói vài câu với Du Ân.

Ông cụ biết rằng Du Ân đã không còn là cô bé nén đau khổ trong im lặng nữa, không cần ông che chở nữa rồi.
Làm sao ông cụ lại không biết trước kia Du Ân từng nín nhịn vì cái gì chứ, chẳng phải là vì đứa cháu trai không biết quý trọng kia của ông hay sao?
Vì không muốn anh xấu hổ trong những mối quan hệ này, cô đành nuốt mọi uất ức vào trong.
“Bà ta thật khinh người quá đáng.” Du Ân vừa nói một câu như vậy vừa đặt canh cô đã hầm lên bàn bên cạnh, sau đó mỉm cười nói: “Cháu hầm canh cho ông.”
Quản gia ở bên cạnh cười nói: "Ông cụ còn đang nói không có khẩu vị gì nên không muốn ăn đấy."
Du Ân tức thì hiểu ý của ông quản gia, ngay lập tức đổ đầy một chén canh nhỏ và đưa cho ông cụ.
Ông cụ mỉm cười tiếp nhận nó.

Du Ân hầm canh cho ông, ông phải uống.
Chẳng qua, ông cụ uống mấy ngụm canh, không khỏi lại thở dài một hơi nặng nề.
Cháu dâu tốt như vậy, sao thằng cháu trai của ông lại bỏ lỡ cơ chứ!
Thật là tức chết mà.
Nhìn thấy ông cụ thở dài, Du Ân nhanh chóng quan tâm hỏi han: "Sao vậy? Mùi vị không tốt sao ạ?"
Ông cụ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, canh mà cháu hầm là hợp khẩu vị của ông nhất, bởi vì nó quá ngon nên ông thở dài cảm khái ấy mà."
Du Ân có thể hiểu được ý của ông cụ, nhưng cô cố ý tránh né đề tài này: "Dạ nếu uống ngon như vậy thì ông uống nhiều chút, như vậy mới có thể nhanh chóng xuất viện."
Ông cụ cau mày, khịt mũi: "Bây giờ ông không thể xuất viện sao? Ông thực sự không thích mùi của những loại thuốc khử trùng này."
Quản gia ở bên cạnh nói: "Bác sĩ đã nói ông nên ở đây ít nhất ba ngày."
Ông cụ nhất thời tức giận đến mức râu ria dựng ngược lên.

Du Ân không nhịn được cười.

Người ta hay nói càng lớn tuổi càng giống trẻ con, đúng là như vậy thật.
Ông cụ vừa uống canh vừa hỏi Du Ân: "Thằng nhóc thối đó đâu rồi?"
“Anh ta nói rằng anh ta đang đi công tác ở New Zealand.” Du Ân nói sự thật.

Cô cũng không cần phải giả vờ như không biết gì trước mặt ông cụ để xóa sạch mối quan hệ của mình với Phó Đình Viễn.
Ông cụ liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó cố ý đấy! Nó sợ ông sắp xếp xem mắt cho nó đây mà."
Du Ân tiếp lời ông cụ: "Anh ta thực sự quá không biết điều rồi.

Xem mắt thì có gì không tốt, anh ta đã đến tuổi rồi, đã đến lúc tìm một người phụ nữ phù hợp để thành gia lập nghiệp."
Ông cụ nghe Du Ân nói như vậy thì ngay tức khắc chỉ muốn cười hả hê.

Không biết ông chuyển những lời này cho cháu trai mình nghe thì liệu thằng cháu đó của ông có thể tức chết hay không.
Cô bé người ta chê anh lớn tuổi đó!
Nhưng vừa muốn cười, lại vừa thấy buồn cho cháu trai của ông.

Người ta có thể bình tĩnh nói nên lời bảo anh nhanh chóng xem mắt, trong lòng thật sự không có bao nhiêu tình nghĩa với anh nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông cụ nhất thời không còn tâm trạng để trêu ghẹo cháu mình nữa, im lặng ăn xong chén canh.
Du Ân lại ở bên cạnh bầu bạn hàn huyên với ông cụ thêm một chút.

Trước khi cô đứng dậy và rời đi, ông cụ dặn dò cô: "Nếu cháu có việc thì không cần phải lại đây thăm ông.

Ông có người chăm sóc rồi, không cần lo lắng."
Du Ân cười nói: "Không có việc gì, dù sao công việc của cháu cũng linh động thời gian mà."
Ông cụ thở dài: "Bị phóng viên chụp được cũng có ảnh hưởng không tốt đối với cháu."
Cô hiện là con gái nhà họ Diệp, được báo chí chú ý rất nhiều, nếu bị truyền thông chụp được ảnh cô đến thăm ông nội của Phó Đình Viễn trong bệnh viện cả ngày thì chỉ e là các phóng viên sẽ bịa ra được một đống chuyện.
Mặc dù ông cụ rất thích các phóng viên bịa chuyện cho cháu trai và Du Ân ở cạnh nhau, nhưng xét cho cùng thì điều đó thật không công bằng với Du Ân.
Du Ân không ngờ ông cụ lại quan tâm đến chuyện này, ông cụ lại tức giận nói: "Cũng không quan trọng cho lắm, đến lúc đó nếu bị chụp được thì cứ tiết lộ với giới truyền thông, nói rằng cháu là vợ cũ của nó, lúc trước nó không biết quý trọng nên nay khóc lóc muốn theo đuổi vợ trước lại."
Du Ân: "..."
Ông cụ trào phúng cháu trai của mình như thế này có thích hợp không?
Hơn nữa, Phó Đình Viễn không hề khóc lóc nói muốn theo đuổi lại, lời miêu tả của ông cụ khoa trương quá rồi.
“Các phóng viên sẽ không nhàm chán đến nỗi trông chừng cháu cả ngày để chụp ảnh đâu.” Du Ân an ủi ông cụ: “Ông hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cháu sẽ còn đến thăm ông nữa.”
Tuy nhiên, Du Ân vẫn còn quá ngây thơ.
Mặc dù các phóng viên sẽ không nhìn chằm chằm vào cô cả ngày để chụp ảnh, nhưng giờ đây cô là người có độ nhận diện rất cao, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể bị nhận ra.

Có phóng viên địa phương, tự nhiên cô sẽ bị chụp được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui