Cuộc sống của Thẩm Thanh Sơn gần đây rất khó khăn.
Đầu tiên là vết bỏng ở chân khiến ông ta cảm thấy không thể chịu đựng được, vết bỏng thực sự rất hành hạ con người ta, nhất là khi da thịt mềm ngứa nhưng lại không được gãi.
Thứ hai, quả nhiên ông ta bị người phía trên khiển trách nặng nề.
Đây là lần đầu tiên ông ta phải mặt xám mày tro trong nhiều năm hành nghề như vậy, khiến Thẩm Thanh Sơn tức đến phát điên.
Ông ta chỉ hận mình không thể leo lên vị trí cao hơn, không có quyền lực lớn hơn, thậm chí không có khả năng xả giận cho con gái của mình.
Nhưng ông ta hoàn toàn quên mất rằng mối hận thù giữa Thẩm Dao và Du Ân lần này hoàn toàn là do Thẩm Dao ăn cắp bản thảo của Du Ân một cách hèn hạ.
Ông ta chỉ thấy rằng con gái mình bị buộc phải xin lỗi Du Ân.
Phòng làm việc nhà họ Thẩm.
Lâm Như cau mày hỏi Thẩm Thanh Sơn: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Tôi thấy tâm trạng của Dao Dao gần đây không được tốt cho lắm."
Hôm đó, sau khi Thẩm Thanh Sơn bị bỏng chân thì rống lên với Thẩm Dao một trận.
Mấy ngày nay Thẩm Dao vẫn chưa trở về, còn đang tức giận Thẩm Thanh Sơn.
Lâm Như đã gọi điện và dỗ dành Thẩm Dao nhiều lần nhưng Thẩm Dao đều bỏ qua.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Sơn u ám: "Tôi thấy...!Chúng ta phải kéo Phó Đình Viễn đến để sát cánh cùng chúng ta trên mặt trận thống nhất.
Chỉ như vậy chúng ta mới có thể trả thù nhà họ Diệp và cái đứa gọi là con gái của ông ta."
Ví dụ, để Phó Đình Viễn loại Du Ân ra khỏi hai bộ phim truyền hình mà anh đang đầu tư, chẳng hạn để Phó Đình Viễn chấm dứt hợp đồng với Diệp Văn.
Mặc dù Diệp Văn không thiếu tiền, Du Ân cũng không thiếu hai công việc này, nhưng chỉ cần ghê tởm Diệp Văn và Du Ân là đủ.
Và theo cách này, Phó Đình Viễn và Du Ân hoàn toàn không chơi được nữa.
Cho dù Phó Đình Viễn có tình cảm sâu đậm với Du Ân đến đâu, nhưng nếu anh đã đối nghịch với Diệp Văn, làm sao Du Ân còn nghĩ đến Phó Đình Viễn cho được.
Một mũi tên giết hai con chim, cớ gì không làm?
Nghe Thẩm Thanh Sơn nói như vậy, trong mắt Lâm Như thoáng qua một tia kinh ngạc: "Ý của ông là muốn dùng chuyện của Phó Giang và Đổng Văn Huệ để chèn ép cậu ta?"
Nếu không, theo thái độ hiện tại của Phó Đình Viễn, anh sẽ không bao giờ có thể đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.
Anh không hợp tác với Diệp Văn và Du Ân để cùng nhau giải quyết bọn họ đã không tệ rồi.
Thẩm Thanh Sơn cười lạnh gật đầu: "Nếu cậu ta đã không biết tốt xấu, cũng đừng trách tôi xấu xa nhẫn tâm."
"Chuyện ầm ĩ của Phó Giang và Đổng Văn Huệ năm đó mà truyền ra, nhà họ Phó sẽ mất hết thể diện, Phó thị sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Tôi không tin rằng Phó Đình Viễn sẽ không nhân nhượng."
"Đến lúc đó hãy để Phó Đình Viễn đá Du Ân đó đi.
Tốt nhất là buộc Du Ân phải rời khỏi Giang Thành hoàn toàn, cơn giận của Dao Dao sẽ dịu đi thôi." Thẩm Thanh Sơn đã nghĩ đến lúc đó phải bảo Phó Đình Viễn làm những gì rồi.
Lâm Như lại hỏi: "Vậy đến lúc đó đuổi Du Ân đi rồi, còn bảo Phó Đình Viễn kết hôn với Dao Dao nữa không?"
“Kết hôn, tại sao không kết hôn chứ.” Thẩm Thanh Sơn càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của mình thật hoàn mỹ, cứ như Phó Đình Viễn đã hoàn toàn bị ông ta khống chế vậy.
"Chỉ cần Phó Đình Viễn nghe lời chúng ta, chúng ta sẽ không vạch trần chuyện của ba mẹ cậu ta ra ngoài.
Phó thị vẫn sẽ là Phó thị vẻ vang vô hạn ở hiện tại.
Đến lúc đó cậu ta kết hôn với Dao Dao, hai nhà chúng ta hợp lực, tôi đối phó với Diệp Văn cũng tự tin hơn nhiều."
Lâm Như đột nhiên bật cười: "Vậy thì để tôi nói với Dao Dao cho.
Con bé chắc chắn sẽ không nổi giận với ông nữa."
Lâm Như nói xong bèn đứng dậy vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Dao.
Thẩm Thanh Sơn thì híp mắt dựa vào lưng ghế trầm ngâm suy nghĩ.
Khi Thẩm Dao nhận được cuộc gọi từ Lâm Như, cô ta đang uống rượu với Tử Dạ trong một quán bar với cả đống người được gọi là bạn thân.
Phó Thiến Thiến bây giờ đã bị cầm tù, vì vậy cô ta đã tìm những người bạn khác để tụ tập, hoàn toàn ném Phó Thiến Thiến lên tận chín tầng mây.
Thậm chí có thể nói rằng cô ta không quan tâm Phó Thiến Thiến còn sống hay chết.
Tình hình hiện tại của Phó Thiến Thiến đối với cô ta đã hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng rồi.
Lúc đầu cô ta tạo mối quan hệ tốt với Phó Thiến Thiến chẳng phải vì thích con người Phó Thiến Thiến nhiều bao nhiêu.
Với cái kiểu không não của Phó Thiến Thiến, chỉ xứng để xách giày cho cô ta mà thôi.
Để gần gũi hơn với Phó Đình Viễn và Đổng Văn Huệ, cô ta mới cố tình trở thành bạn tốt của Phó Thiến Thiến.
Dù sao có những lời cô ta không tiện nói trước mặt Phó Đình Viễn và Đổng Văn Huệ, bèn truyền đạt thông qua miệng của Phó Thiến Thiến.
Sau đó, Phó Đình Viễn kết hôn với Du Ân, cô ta lợi dụng Phó Thiến Thiến để chèn ép khiến Du Ân không thoải mái, đó là tiện dụng nhất.
Kẻ ngốc Phó Thiến Thiến đó, đến bây giờ vẫn nghĩ cô ta là một người bạn tốt cơ chứ, suốt ngày gửi tin nhắn khóc lóc kể lể với cô ta.
Hoặc là oán giận Phó Đình Viễn, hoặc là oán hờn Đổng Văn Huệ, hoặc nếu không thì lại nói mình nhớ thế giới bên ngoài đến nhường nào.
Thẩm Dao không thèm để ý đến Phó Thiến Thiến, cũng chẳng trả lời tin nhắn Phó Thiến Thiến gửi tới.
Đôi khi Phó Thiến Thiến lên án sao cô ta không trả lời tin nhắn, cô ta sẽ lười biếng trả lời một câu "Xin lỗi vừa rồi đang bận việc" và gạt đi.
Cùng uống rượu với Thẩm Dao có ba cô gái, cộng với Thẩm Dao và Tử Dạ, năm người bao một phòng.
Một cô gái trong đó hỏi Thẩm Dao: "Dao Dao, cô cũng là người hiểu biết rộng rãi trong giới giải trí, cô có biết biên kịch Du Ân là con gái ruột của Diệp Văn vào mấy ngày hôm trước không?"
Chuyện Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn, cho tới bây giờ Thẩm Dao chưa từng nói với bất cứ ai xung quanh, bởi vì cô ta không thể nào nói ra.
Khi đó Du Ân chỉ là một cô bé Lọ Lem, cô ta cũng chẳng thể nói là mình bị một con đàn bà như Du Ân cướp mất đàn ông chứ đúng không?
Vậy thì cô ta sẽ rất mất mặt.
Về cuộc hôn nhân đột ngột của Phó Đình Viễn với một người khác, cô ta giải thích cho những người này rằng Phó Đình Viễn không thể không kết hôn vì bệnh của ông nội, và anh không có tình cảm gì với người vợ đó.
Cô ta chỉ có thể dùng cách này để tiếp tục tìm kiếm thể diện cho bản thân.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Dao nghe thấy tên Du Ân thì tâm trạng tốt đẹp hoàn toàn biến mất, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười nói: "Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ta?"
Cô gái kia nói: "Nếu cô quen thì hôm nào hẹn cô ấy ra chơi cùng đi, để chúng tôi cũng quen với cô ấy nữa."
Một cô gái khác nghiêng người lại gần, cười nói: "Đúng vậy đó, đó là con gái nhà họ Diệp ở thủ đô.
Có quan hệ tốt với cô ấy thì rất tốt."
Những người này chỉ nghĩ rằng Thẩm Dao cũng có tâm tư giống như bọn họ, sẽ rất muốn kéo gần quan hệ với Du Ân.
Bọn họ không hề biết đáy lòng Thẩm Dao đã tức đến chết rồi.
Những người này cũng quá hợm hĩnh, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn được quen biết Du Ân thật sự khiến người ta thấy rất kinh tởm.
Tử Dạ ở một bên hòa giải cho Thẩm Dao: "Sếp Thẩm của chúng tôi xuất phát điểm cao, sau này nổi đình nổi đám.
Du Ân lúc đó vẫn còn là một nhà biên kịch nhỏ vô danh, nếu không có sự cố này, sếp Thẩm của chúng tôi cũng không biết giới giải trí còn có một cô biên kịch như vậy."
Sau khi Tử Dạ nói xong, Thẩm Dao nhìn cô ta một cách rất vui vẻ, cảm ơn Tử Dạ đã vãn hồi địa vị giúp cô ta.
Mấy cô gái kia mới giật mình nhận ra: "Cũng đúng nhỉ, trước đó Du Ân này vẫn luôn là người vô danh, chẳng trách các cô không biết tới."
Vừa dứt lời, một người khác lại cảm khái: “Ôi trời, quả nhiên sống tốt còn hơn lấy chồng tốt."
"Đúng đúng, mặc dù bây giờ cô ấy được nhà họ Diệp nhận lại mới đây thôi, nhưng nửa đời sau không cần phải lo lắng gì nữa rồi.
Thật tuyệt."
Mấy người bọn họ đều cực kỳ hâm mộ với Du Ân.
Còn hai người Thẩm Dao và Tử Dạ cứ lặng lẽ nhìn bọn họ bày tỏ sự hâm mộ, sau đó tự nghiến răng nghiến lợi trong lòng..