Không thể không thừa nhận, Tô Ngưng thật sự là cô bạn thân rất rất tốt, mặc dù rất nhiều lúc cô ấy luôn cười đùa cợt nhã, nhưng lúc nghiêm túc lại nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Tô Ngưng biết rất rõ rằng, bây giờ Du Ân và Phó Đình Viễn đang dây dưa về mặt thể xác, đây không phải là mong muốn thật lòng của Du Ân, mà phần lớn nguyên nhân là do Phó Đình Viễn ép cô đến mức không thể làm gì cả.
Vì vậy Tô Ngưng mới thật lòng nhắc nhở Du Ân phải chú ý tránh thai, bởi vì một khi có con, Du Ân và Phó Đình Viễn sẽ thật sự dây dưa không rõ.
Du Ân nặng nề gật đầu: "Khi nào về tớ sẽ ghé tiệm thuốc mua thuốc."
Nếu không có Tô Ngưng nhắc nhở, Du Ân cũng quên mất chuyện tránh thai này.
Tối qua, cô bị Phó Đình Viễn cưỡng hiếp đến mức đầu óc cô hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, nhất thời không nhớ tới chuyện này, bây giờ ngẫm lại, hình như tối qua Phó Đình Viễn không hề dùng biện pháp tránh thai.
Du Ân không bao giờ nghĩ rằng, mình từng khát khao muốn sinh cho Phó Đình Viễn một đứa con, nhưng bây giờ lại tránh như rắn rết.
Sau khi Du Ân rời khỏi nhà, Phó Đình Viễn vẫn ngồi ngay ngắn trong phòng khách của cô để ăn trưa, tiện thể trò chuyện với đám người Dịch Thận Chi.
Sau khi anh nói ra câu "chỉ là quan hệ thể xác", ba người lại bùng nổ.
Hứa Hàng mơ màng: "Quan hệ thể xác là có ý gì?"
Dịch Thận Chi trêu chọc: "Là ngủ chứ gì, tối qua lão Phó ở chỗ của tôi uống rất nhiều rượu, tám mươi phần trăm là uống rượu làm loạn rồi."
Giang Kính Hàn: "Cậu ấy uống rượu, nhưng Du Ân thì không, người ta có thể để mặc cho cậu ta uống rượu làm loạn hay sao?"
Hứa Hàng: "Vậy rốt cuộc câu này có nghĩa là gì?"
Dịch Thận Chi: "Là ngủ chứ gì, nhưng ngủ như thế nào thì tôi không biết."
Dịch Thận Chi bỗng nói tiếp: "Tôi nghĩ ra rồi, rất có khả năng Du Ân chỉ muốn duy trì quan hệ thể xác với cậu ấy, ha ha ha."
Phó Đình Viễn: "..."
Dịch Thận Chi đã nghĩ gì vậy? Anh ta có biết xấu hổ không thế?
Anh ngẫm nghĩ một lúc, nếu anh đã đồng ý lời đề nghị của Du Ân thì cũng không còn mặt mũi để nói chuyện nữa, nên hờ hững nhắn lại trong nhóm: "Đúng vậy."
Sau khi anh trả lời, ba người kia đều im lặng một lúc, rồi đồng loạt nhắn lại một câu: Ha ha ha.
Phó Đình Viễn phớt lờ hành động cười trên nỗi đau của người khác của bọn họ, mà chỉ dặn dò trong nhóm: "Sau này gặp mặt các cậu đừng lấy chuyện này ra trêu chọc cô ấy."
Giang Kính Hàn chọc ghẹo: "Chúng tôi biết rồi, ngộ nhỡ chúng tôi chọc người ta giận, rồi không cần cậu nữa thì phải làm sao."
Cả ba lại cười một tràng nữa, Phó Đình Viễn thật sự không muốn để ý đến bọn họ nữa.
Cũng may, Hứa Hàng đã chuyển đề tài sang chuyện của bố mẹ anh: "Cậu định xử lý chuyện của bố mẹ cậu như thế nào?"
“Chúng ta không cần phải xử lý.” Phó Đình Viễn nói ra câu này có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng anh thật sự không muốn xử lý.
Nếu ban đầu bọn họ đã làm những chuyện này thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị lộ.
Thẩm Thanh Sơn không phải là ngọn đèn cạn dầu, cho dù anh nghe theo sự sắp xếp của bọn họ ở bên Thẩm Dao, nhưng nếu sau này quan hệ giữa anh và Thẩm Dao có bất kỳ vấn đề gì, hoặc có chỗ nào đó mâu thuẫn với lợi ích của Thẩm Thanh Sơn, thì ông ta vẫn sẽ lấy chuyện này ra để uy hiếp.
Do đó không bằng lần này để Thẩm Thanh Sơn phơi bày ra ngoài.
Để tất cả đều phải đối mặt, bao gồm bố mẹ anh, anh và Phó thị.
Giang Kính Hàn nói: "Tôi đọc bình luận trên mạng rồi.
Bọn họ nói hơi quá đáng, không được dễ nghe cho lắm, cậu có thể kiện bọn họ."
Phó Đình Viễn trả lời: "Lát nữa tôi sẽ đưa ra lời xin lỗi về những chuyện mà bố mẹ tôi đã làm, ngoài ra tôi sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào nữa.
Nếu bọn họ vẫn còn ầm ĩ thì tôi sẽ giao cho cậu."
“Ừm.” Giang Kính Hàn đáp lại rồi nói tiếp: “Tôi đọc bình luận hình như năm đó bọn họ đã đạt thỏa thuận với người nhà cô gái kia rồi.
Sau khi cô gái kia chết, bọn họ đã xin lỗi và bồi thường cho người nhà cô gái kia một khoản tiền lớn.
Nếu đã như thế thì lẽ ra chuyện này đã giải quyết một cách riêng tư, người nhà của cô gái kia cũng không truy cứu nữa, chẳng qua là do Thẩm Thanh Sơn giở trò quỷ mà thôi."
Dịch Thận Chi cảm thán: "Thẩm Thanh Sơn làm to mọi chuyện quá rồi.
Mấy chuyện này vốn chỉ là mấy người trẻ tranh giành với nhau mà thôi.
Ông ta giúp Thẩm Dao mở công ty thì thôi đi, bây giờ còn dùng sức mạnh của mình để chen vào.
Thật sự quá ngu ngốc!"
Phó Đình Viễn hờ hững nói: "Đại khái là vì mấy năm nay ông ta đã quen làm mưa làm gió ở Giang Thành rồi, cho rằng mọi người đều phải nghe lời ông ta."
Dịch Thận Chi nói: "Nhắc mới nhớ, em gái Du của chúng ta thật sự rất may mắn.
Thẩm Thanh Sơn đang định đối phó với cô ấy thì cô ấy lại nhận được cha ruột của mình, hơn nữa còn là cấp bậc đại boss, đè bẹp Thẩm Thanh Sơn.
Thảo nào Thẩm Thanh Sơn lại nổi điên."
Chủ yếu là vì mấy năm trước Du Ân quá yếu, mặc kệ là gia thế, năng lực bản thân hay thái độ mà Phó Đình Viễn đối xử với cô, đều ở trong trạng thái mặc cho người khác xâu xé, nên Thẩm Dao đã chèn ép cô ở khắp mọi nơi.
Phó Đình Viễn vừa nhìn thấy xưng hô mà Dịch Thận Chi gọi Du Ân, đã nhất thời không vui hỏi ngược lại: "Em gái Du?"
Dịch Thận Chi nhanh chóng trả lời: "Tôi cũng không biết tại sao, dạo gần đây ngày càng cảm thấy yêu thích Du Ân, muốn yêu thương cô ấy như em gái của mình."
Dịch Thận Chi gọi em gái thật sự không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào, nhưng lọt vào tai Phó Đình Viễn lại biến thành hàm ý khác, anh chỉ lạnh lùng đáp lại Dịch Thận Chi hai chữ: "Ha ha."
Từ Hàng phản hồi lại câu nói của Dịch Thận Chi: "Cậu đã có bao nhiêu em gái rồi?"
Dịch Thận Chi: "..."
Anh ta còn chưa kịp lên tiếng giải thích gì thì đã nhìn thấy Phó Đình Viễn nhắn lại: "Dựa theo tuổi tác, chẳng phải cậu nên gọi cô ấy là chị dâu hay sao?"
Phó Đình Viễn là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, nên mới nói như vậy.
Dịch Thận Chi nói: "Lão Phó, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra da mặt của cậu rất dày.
Cậu và người ta còn chưa là gì với nhau, mà cậu đã không biết xấu hổ bảo tôi gọi cô ấy là chị dâu rồi.”
Giang Kính Hàn chen vào nói một câu: "Ai bảo chưa là gì của nhau, chẳng phải bây giờ lão Phó đã trở thành bạn giường của người ta rồi à?"
Phó Đình Viễn sa sầm mặt, nếu mấy người này đang ở trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ đánh bọn họ một trận.
Anh phớt lờ bọn họ, mà quay qua nói với Dịch Thận Chi: "Cậu hãy giúp tôi mời một đầu bếp từ nhà hàng của cậu, tôi sẽ trả tiền công cho người đó, bảo người đó tới dạy tôi cách nấu ăn."
Nếu anh đã để trống nhiều thời gian như vậy, tất nhiên phải biến mình trở nên hoàn hảo hơn.
Anh chuẩn bị học nấu ăn, cũng như tìm hiểu chút kiến thức về kịch bản văn học, cố gắng có tiếng nói chung để trò chuyện với Du Ân.
Chung Văn Thành biết nấu ăn, Hà Vĩ Niên thì am hiểu về kịch bản văn học.
Về thế mạnh của bọn họ thì anh còn có thể học hỏi, nhưng tiểu thịt tươi Chu Dật lại chiếm ưu thế về tuổi tác.
Anh không thể nào đảo ngược được chuyện này, anh thừa nhận mặc dù mình lớn tuổi nhưng thể lực không thua kém gì tiểu thịt tươi.
Đêm qua là bằng chứng tốt nhất.
||||| Truyện đề cử: Dụ Hôn |||||
Đám người Dịch Thận Chi chẳng mấy ngạc nhiên trước những thay đổi của Phó Đình Viễn, mà sảng khoái đồng ý, tiện thể còn trêu chọc Phó Đình Viễn một câu: “Đợi cậu học xong rồi thì mời chúng tôi một bữa.”
Phó Đình Viễn đáp lại ngay: "Cậu lấy đâu ra mặt mũi thế?"
Giang Kính Hàn nói sâu xa: "Lão phó chỉ thâm tình với Du Ân thôi, chúng ta làm gì có phúc phận đó."
Dịch Thận Chi mắng Phó Đình Viễn: "Đồ không có lương tâm.".