Thẩm Dao ôm khuôn mặt nóng rực, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không sợ Tống Tử Dụ, có ba che chở cho cô ta, Tống Tử Dụ không dám làm gì cô a, nhưng cô ta hận bọn họ.
Cô ta hận Phó Đình Viễn, Du Ân, Tống Tử Dụ, tất cả mọi người, họ đã đẩy cô ta vào hoàn cảnh như bây giờ, nhất là khi cô ta nghĩ đến chuyện mình bị Tống Tử Dụ làm ô uế, sống không bằng chết.
Cảm xúc của Thẩm Dao đang trên đà suy sụp, cô ta khó khăn chỉnh đốn lại bản thân, cô ta chạm vào điện thoại trong phòng và cầu xin mẹ giúp đỡ, nhưng sau khi điện thoại kết nối, cô ta nghe thấy tiếng mẹ mình khóc trên điện thoại trước khi cô ta có thể lên tiếng.
"Dao Dao, bây giờ con đang ở đâu? Mẹ đã gọi cho con nhiều lần nhưng đều không được, ba con xảy ra chuyện rồi!" Lâm Như khóc không thành tiếng.
Thẩm Dao sửng sốt, vội hỏi: "Ba con bị sao vậy?"
Lâm Như khóc nói: "Con không xem tin tức sao? Người chống lưng cho ba con ở thủ đô đã bị bắt, vừa rồi ba con bị Phòng điều tra kinh tế của cục cảnh sát bắt đi rồi!"
“Cái gì?” Thẩm Dao ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Người chống lưng cho ba cô ta ở thủ đô...!bị bắt để điều tra sao?
Có nghĩa là cây đại thụ chống lưng cho ba cô ta bị nhổ lên, có nghĩa là ba cô ta không còn chỗ dựa, cũng có nghĩa là từ nay c ta sẽ không còn gì...
Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Làm sao có thể!
Làm sao vị kia ở thủ đô lại có thể bị nhổ ra dễ dàng như vậy chứ?
Thấy cô ta không lên tiếng, Lâm Như lại mắng cô ta dữ dội qua điện thoại: "Tao đã sớm khuyên hai cha con mày đừng tính toán với Phó Đình Viễn nữa, đừng cãi nhau với Du Ân đó nữa, bây giờ thì tốt rồi, đấu đi đấu lại thì các người vẫn thua thôi!"
"Người ở thủ đô hẳn là do nhà họ Diệp động tay.
Bên ba con thì do Phó Đình Viễn ra tay, tất cả đều do họa mày gây ra đấy!" Cảm xúc của Lâm Như cũng hoàn toàn sụp đổ: "Mày đã hủy hoại cả nhà chúng ta, mày hài lòng chưa? Sau này chúng ta có thể sẽ phải ăn ngủ ngoài đầu đường đấy, mày vừa lòng chưa?"
Lâm Như là gối đầu giường của Thẩm Thanh Sơn.
Mấy năm nay Thẩm Thanh Sơn đã tham gia vào công việc tài chính, có thể sạch sẽ được sao?
Lúc trước không có gì xảy ra, là do bên trên vẫn có người che chở, không ai điều tra ông ta mà thôi.
Bây giờ chỗ dựa đó đã không còn, từ đầu đến chân đã không còn gì để nương tựa nữa? Lúc đó tài sản, bất động sản chắc chắn sẽ bị tịch thu, không ngủ ngoài đường mới là chuyện lạ!
Tâm trạng của Thẩm Dao vốn đã đủ tuyệt vọng, lại bị Lâm Như mắng như vậy, ánh mắt cô ta tối sầm lại vì tức giận, cô ta vừa ngã xuống đất liền ngất đi.
Bất kể như thế nào, Thẩm Dao cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày khốn khổ như vậy, vốn dĩ cô ta mong ba sẽ bảo vệ mình, sau này sẽ tính kế Tống Tử Dụ, nhưng không ngờ Phó Đình Viễn và Diệp Văn lại đồng thời tấn công một cách tàn nhẫn như vậy, chống lưng của nhà họ Thẩm và nhà họ Thẩm đều bị ngã ngựa.
Vào ngày này, một số tin tức về nhà họ Thẩm đã được lên hot search.
"Thẩm Thanh Sơn đã bị bắt đi để điều tra", "Thẩm Dao gian díu với trai đến mức ngất xỉu trong khách sạn", "Thẩm Dao Tống Tử Dụ", Thẩm Thanh Sơn bị bắt đi và người chống lưng ở thủ đô bị điều tra lên hot search là điều nằm trong dự đoán.
Tuy nhiên, tin tức về chuyện của Thẩm Dao lại khiến người ta xôn xao bàn tán, người ta nói rằng Thẩm Dao đã ngất đi trong phòng khách sạn và được nhân viên dọn vệ sinh phát hiện, nhanh chóng gọi xe cấp cứu và đưa cô ta đến bệnh viện, cho nên mọi chuyện mới bị bàn tán lớn như vậy.
Sau đó, ai đó đã có được video của khách sạn.
Đầu tiên, Thẩm Dao và Tống Tử Dụ đang dùng bữa trong nhà hàng của khách sạn với cử chỉ mờ ám.
Sau đó, họ ôm ấp đi vào thang máy.
Một số người còn tìm ra được Thẩm Dao dùng căn cước công dân của mình để thuê phòng.
Vì vậy, tin tức Thẩm Dao và Tống Tử Dụ dâm loạn đến mức ngất xỉu mới được đưa lên hot search, rất nhiều người ở Giang Thành đều biết Tống Tử Dụ có sở thích đặc biệt về phương diện đó, nên ai cũng nghĩ rằng Thẩm Dao ngất xỉu là vì chuyện trên giường.
Trước đây thanh danh của cô ta cũng không tốt lắm, bây giờ lại nổ ra scandal vô lý này, thanh danh của Thẩm Dao hoàn toàn thối rữa.
Quay ngược thời gian vài giờ trước, sau khi Phó Đình Viễn dẫn người đến giải cứu Du Ân.
Bên kia đại dương.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trả lời một cuộc điện thoại, người trên điện thoại báo cho anh ta: "Ông chủ, kế hoạch của Thẩm Dao thất bại, người đã được Phó Đình Viễn cứu."
Người đàn ông giễu cợt mà mắng: "Ngu xuẩn, chút thủ đoạn của cô ta, không thất bại mới là lạ!"
Người trong điện thoại lại nói: "Thẩm Dao bị Phó Đình Viễn nhốt lại cùng Tống Tử Dụ, chúng ta có nên cứu cô ta không?"
"Cứu cô ta?" Người đàn ông lạnh lẽo nói: “Tại sao phải cứu cô ta? Chờ đến khi cô ta bị ngược đãi thê thảm, tôi sẽ cứu cô ta, vậy thì chẳng phải cô ta sẽ mang ơn tôi sao?”
Người trong điện thoại có chỗ hiểu chỗ không: "Phải..."
Du Ân uống thuốc mà Hứa Hàng kê cho cô, mê man một hồi lâu, giữa chừng, cô tỉnh dậy và nôn mửa nhiều lần vì tính chất của thuốc.
Du Ân có thể cảm nhận được ai đó đang nắm chặt tay mình, có những lúc cô cảm thấy lòng bàn tay nóng đến mức muốn hất tay người đó ra, nhưng cô không thể làm được vì anh đã nắm rất chặt.
Du Ân biết đó là tay của Phó Đình Viễn, nhưng anh không cần phải nắm chặt và không buông ra như thế mà.
Chờ đến khi dược tính tiêu trừ hoàn toàn đã là nửa buổi chiều, cô mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cô liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng lo lắng của Phó Đình Viễn: "Còn không thoải mái sao?"
Du Ân lắc đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
Bây giờ cô cảm thấy tinh thần khá ổn, nhưng tay chân vẫn còn không có sức lực.
Nghĩ rằng lần này Phó Đình Viễn đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, và anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, Du Ân không khỏi động lòng, vì vậy cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Du Ân rõ ràng đang nói lời cảm ơn, nhưng Phó Đình Viễn nắm tay cô và đột nhiên quay đi.
Du Ân khó hiểu: "Sao vậy?"
Phó Đình Viễn nhìn lại cô một lần nữa, nói với vẻ tội lỗi và hối hận: "Đáng lẽ anh phải nói lời xin lỗi với em, là anh đã không bảo vệ tốt cho em."
Du Ân không hề nghĩ ngợi: "Lòng người nham hiểm, không ai có thể nghĩ rằng Thẩm Dao lại nổi điên như vậy."
Nhờ Thẩm Dao, lần này Du Ân có thể coi như đã nhìn thấy trái tim của một người có thể xấu xa như thế nào.
Đưa cô cho Tống Tử Dụ, không chỉ làm nhục cô, mà còn làm tổn thương Diệp Văn và Phó Đình Viễn, và còn khiến Tống Tử Dụ đắc tội nhà họ Diệp và Phó Đình Viễn, đây không phải là một hòn đá ném hai con chim, mà là một cục đá ném ba con chim.
Phó Đình Viễn cố chấp nói: "Là anh đã không bảo vệ tốt cho em!"
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn còn khổ sở hơn đương sự là cô nữa, nhất thời cô không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn nói thêm: "Anh đã hẹn Tống Nghênh cho em, để cô ấy khai thông tâm lý cho em."
Du Ân nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: "Lần này không cần đâu."
Phó Đình Viễn lo lắng hỏi: "Tại sao?"
Du Ân suy nghĩ một lúc và nói: "Có vẻ như...!trái tim của tôi đã trưởng thành rất nhiều, tôi cũng trở nên cứng rắn hơn."
Lần trước khi bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, cô đã sợ hãi đến mức phát sốt cao một trận.
Nhưng lần này, dường như cả hành trình cô đều bình tĩnh, nếu không sẽ không thể nghĩ ra cách tự cứu mình bằng cách làm vỡ thủy tinh.
Khi Du Ân nói điều này, Phó Đình Viễn càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu có thể, anh hy vọng cô sẽ không phải chịu chút đau khổ nào.
Nhưng sau khi tính toán kỹ lưỡng, mọi nỗi đau mà cô phải chịu đều là do anh..