Du Ân có thể thấy Phó Đình Viễn vẫn đang tự trách mình, nên chuyển chủ đề: "Có nước không? Tôi muốn uống chút nước."
Quả nhiên, Phó Đình Viễn ngay lập tức đứng dậy và đi rót nước cho cô.
Sau khi uống nước, Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm Du Ân và hỏi lại: "Thật sự không cần Tống Nghênh tới sao?"
Du Ân chưa kịp nói gì thì Tống Nghênh đã gõ cửa bước vào.
Thật ra, Tống Nghênh đến thăm Du Ân trước khi Phó Đình Viễn hẹn Tống Nghênh đến.
“Cô không sao chứ?” Đôi mắt Tống Nghênh đầy vẻ quan tâm.
Mặc dù tiếp xúc với Du Ân chưa lâu nhưng Tống Nghênh rất thích Du Ân, kể cả Tô Ngưng và những người khác.
Mọi người đều có tính cách thực tế và khiêm tốn, tốt bụng và dám nghĩ dám làm, rất hòa hợp.
Tống Nghênh đi du học nhiều năm, quan hệ với những người bạn ở Trung Quốc bị ghẻ lạnh từ lâu, nên cô ấy rất yêu quý đám người Du Ân, vừa nghe tin Du Ân bị tai nạn, cô ấy cũng rất tức giận không thôi.
Du Ân nhẹ nhàng an ủi Tống Nghênh: "Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, đừng lo lắng."
Dường như mọi người đều cho rằng cô sẽ không chịu nổi, vừa rồi Tô Ngưng đã khóc qua điện thoại, nói rằng sẽ đến gặp cô ngay khi cảnh quay kết thúc.
Trên thực tế, Du Ân lúc này đang có tâm trạng rất bình tĩnh.
Nói cách khác, cô chắc chắn rằng Diệp Văn sẽ không bỏ qua cho một nhà Thẩm Dao, và Phó Đình Viễn cũng sẽ không bỏ qua cho họ, vì thế cô mới bình tĩnh như vậy.
Cô không còn là Du Ân bất lực không có chỗ dựa như xưa, không sợ bị bắt nạt, vì cô có khả năng chống trả quyết liệt hơn.
Tống Nghênh dù sao cũng là một bác sĩ tâm lý, nhìn tình trạng hiện tại của Du Ân, cô ấy biết rằng cô thực sự ổn.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao là tốt rồi."
Sau đó, cô ấy nói với Phó Đình Viễn ở một bên: "Tôi thấy cũng không cần phải khai thông tâm lý gì đâu.
Cô ấy đang có tâm trạng rất tốt."
Tống Nghênh, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, đã nói điều này, nên Phó Đình Viễn đương nhiên sẽ không lo lắng về điều đó nữa.
Sau cùng, Tống Nghênh vẫn còn việc phải làm, vì vậy cô ấy đã rời đi sau một cuộc trò chuyện ngắn.
Trong phòng chỉ còn lại Phó Đình Viễn và Du Ân.
Phó Đình Viễn đi đến ngồi bên giường nắm lấy tay cô lần nữa, như là một khắc cũng không muốn rời xa cô.
Du Ân muốn rút tay mình ra, cô cảm thấy như thế này hơi sai sai.
Nhưng Phó Đình Viễn không cho phép, ngược lại còn siết chặt hơn, Du Ân đành phải để cho anh muốn làm gì thì làm.
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và nói: "Cây đại thụ chống lưng cho Thẩm Thanh Sơn đã bị nhổ lên, Thẩm Thanh Sơn đã được đưa đi để điều tra."
Du Ân kinh ngạc không thôi.
Cô chưa bao giờ biết chuyện này, cô chỉ nghĩ sau mấy vụ này, Diệp Văn và Phó Đình Viễn nhất định sẽ đối phó với Thẩm Thanh Sơn, nhưng cô không ngờ bọn họ ra tay nhanh như vậy, có thể nói là nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.
“Chuyện này em chỉ cần biết một chút là được rồi.” Phó Đình Viễn không định nhiều lời với Du Ân, không muốn cô lo lắng về điều đó.
Đây vốn là chuyện giữa đàn ông bọn họ.
Du Ân cuối cùng cũng định thần lại, lại nhớ tới Diệp Văn, vội vàng nói: "Tôi sẽ gọi điện cho ba tôi, chắc ông ấy rất lo lắng."
Phó Đình Viễn ngăn cô lại: "Chắc là bây giờ ông ấy đã lên máy bay đến Giang Thành rồi."
Sau khi giải quyết xong chuyện ở thủ đô, Diệp Văn tức tốc đến Giang Thành, vì Du Ân chưa tỉnh lại nên Diệp Văn đã liên lạc với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn lại hơi nheo mắt và nói với Du Ân: "Ngoài ra, anh cũng bảo ba em thông báo cho Hà Vĩ Niên rằng anh ta không nên đến vào ngày mai."
Du Ân: "..."
Anh không thấy mình quản quá rộng rồi sao?
Phó Đình Viễn cực kỳ không hài lòng với thái độ của cô: "Em sẽ không đến mức dùng bộ dạng này để tiếp đãi anh ta chứ?"
"Tôi nhất định không thể tiếp đãi được, nhưng..." Du Ân muốn nói rằng tốt xấu gì thì cô cũng nên đích thân thông bao, nhưng rồi cô nghĩ lại, Phó Đình Viễn đã thông báo cho rồi, nên cô cũng không cần phải so đo gì cả.
Cuối cùng, cô vẫn cảm ơn anh: "Cảm ơn anh."
Phó Đình Viễn mím môi, hiển nhiên không muốn nghe thấy tiếng cảm ơn xa lạ của cô, nhưng anh không nói gì, mà dặn dò cô: "Em ngủ thêm một lát đi."
Du Ân lắc đầu nói: "Tôi không ngủ nữa."
Du Ân dừng lại và nói: "Tôi muốn xuất viện và về nhà."
Phó Đình Viễn từ chối mà không cần suy nghĩ: "Không được, em cần quan sát thêm vài ngày nữa."
“Tôi chỉ bị một số vết thương ngoài da thôi.” Du Ân rất ý thức về tình trạng thể chất của mình.
Cô có hai vết đâm ở lưng và một vết ở lòng bàn tay.
Cô sẽ về nhà và nghỉ ngơi là tốt rồi.
Nhưng Phó Đình Viễn kiên quyết không chịu: "Ít nhất hôm nay phải ở trong bệnh viện."
Trong lòng Phó Đình Viễn, tai nạn lần này của Du Ân rất nghiêm trọng.
Vài vết thủng do thủy tinh trên cơ thể cô cũng đủ khiến anh cảm thấy đau lòng.
Làn da của cô rất mịn và mỏng manh, khi y tá cắt quần áo cho cô, rửa sạch và bôi thuốc, anh đau đến mức tim như cuộn thành quả bóng.
Du Ân vừa định nói tiếp, nhưng Phó Đình Viễn lại nói: "Nếu em không nghe lời anh, chờ đến khi ba em đến thì anh biết ăn nói thế nào chứ."
Phó Đình Viễn cảm thấy rằng Diệp Văn chắc chắn cũng sẽ nghĩ như anh và khăng khăng yêu cầu Du Ân ở lại bệnh viện vài ngày.
Du Ân bị Phó Đình Viễn chọc giận đến mức bật cười.
Trong lòng cô nghĩ rằng Diệp Văn sắp đến rồi nên cũng không dây dưa nữa, chờ đến khi Diệp Văn đến rồi tính tiếp.
Tin tức về Thẩm Thanh Sơn và người ở thủ đô là do Phó Đình Viễn nói cho Du Ân, và tin tức về Thẩm Dao là do Tô Ngưng nói cho Du Ân khi cô ấy đến thăm Du Ân.
Phó Đình Viễn không đề cập đến Thẩm Dao với Du Ân, bởi vì bây giờ mà nhắc đến Thẩm Dao là anh sẽ cực kỳ tức giận, khinh thường không thèm nhắc tới.
Tô Ngưng vừa bước vào phòng bệnh, hai mắt cô ấy đỏ hoe, tiến lên ôm Du Ân, tức giận nói: "Nếu có thể, tớ thật sự muốn giết chết tiện nhân Thẩm Dao đó!"
“Nhưng cô ta cũng đã phải chịu quả báo.” Tô Ngưng hả hê nói: “Phó Đình Viễn đã ném cô ta cho Tống Tử Dụ, và cô ta đã được đưa đến bệnh viện bởi sự tra tấn biến thái của Tống Tử Dụ.”
Khi Tô Ngưng đến, Phó Đình Viễn cố ý để lại không gian cho hai cô gái, còn mình tránh ra ngoài tìm Hứa Hàng.
Du Ân đột nhiên nghe được tin đó, vô cùng kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm nói: "Nói cách khác, cô ta hãm hại tớ không thành, ngược lại còn tự hại chính mình?"
Sự biến thái của Tống Tử Dụ ai cũng biết, Tống Tử Dụ đã được chính Thẩm Dao cho uống thuốc kích dục, Thẩm Dao có thể bảo toàn tính mạng thật đúng là không dễ dàng gì.
Tô Ngưng khịt mũi: "Cô ta tự bê đá đập chân mình, đáng đời!"
Tô Ngưng nói thêm: "Đúng rồi, Thẩm Thanh Sơn cũng đã bị bắt đi để điều tra.
Nhà họ Thẩm xong đời rồi, để xem sau này Thẩm Dao còn cứng đầu kiểu gì nữa."
Du Ân biết điều này.
Cô hy vọng sau khi Thẩm Dao sa sút thì có thể tự kiểm điểm lại hành vi của mình, làm người lại từ đầu, đừng hại người như thế nữa.
Sau khi Diệp Văn đến Giang Thành, Phó Đình Viễn đã cử Chu Nam lái xe đến đón ông.
Tuy nhiên, điều Phó Đình Viễn không ngờ là Chu Nam không chỉ đón Diệp Văn, mà còn cả Hà Vĩ Niên.
Phó Đình Viễn nhìn Hà Vĩ Niên đang cùng Diệp Văn bước vào phòng bệnh, trên mặt anh xẹt qua một tia ghét bỏ không hề che giấu..