Phó Đình Viễn suýt chút nữa đã quên thở.
Anh đã lớn tuổi rồi, cũng không phải là trai tơ mới chạm vào phụ nữ, làm sao bây giờ có cơ hội hoan ái, thế mà anh lại hào hứng thế này chứ.
Khi Du Ân cúi người hôn anh, anh cảm thấy toàn thân run lên.
Cũng may anh vẫn còn có chút lý trí, đỡ lấy eo thon của Du Ân, khàn giọng nói: "Em còn bị thương..."
Du Ân ban đầu chỉ muốn tra tấn Phó Đình Viễn, nhưng cuối cùng, cô cũng hơi động tình.
Hoặc là sau vụ tai nạn này, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cô cũng đã buông lỏng tình cảm với Phó Đình Viễn nhiều rồi.
Cô phải thừa nhận rằng trái tim phụ nữ thực sự rất mềm mại và dễ rung động.
Phó Đình Viễn đã cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, làm sao trong lòng cô vẫn có thể thờ ơ được chứ?
Nghe Phó Đình Viễn lúc này vẫn còn lo lắng cho vết thương của mình, cô chỉ ôm mặt hôn anh một lần nữa, có vết thương trên người cũng không sao, cô tin rằng anh sẽ không để cô bị thương, và sự chủ động, nhiệt tình của cô cũng khiến Phó Đình Viễn không thể chống đỡ được, hai người đã quấn lấy nhau như vậy.
Sau một hồi mây mưa, Du Ân mệt mỏi đến mức ngay cả chân tơ kẽ tóc cũng đã bện lại với nhau.
Phó Đình Viễn mang đến một chiếc khăn ấm và giúp cô lau sạch từng chút một.
Du Ân kháng nghị trong lúc nửa tỉnh nửa mê: "Phó Đình Viễn, chúng ta thực sự phải sắp xếp thời gian cho loại chuyện này."
Phó Đình Viễn nói rằng anh lo lắng cho vết thương của cô, vì vậy anh đã kiềm chế bản thân rồi.
Nhưng Du Ân hoàn toàn không cảm nhận được sự kiềm chế của anh, cơ thể cô vẫn đang rã rời, mệt mỏi đến mức không thể đứng dậy được.
Phó Đình Viễn ôm người phụ nữ vào trong ngực mình, cười nhẹ: "Không phải là do em đã để anh nhịn quá lâu sao?"
Du Ân cũng lười để ý tới anh, trở mình liền ngủ thiếp đi.
Phó Đình Viễn vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó trở lại và ôm người phụ nữ cùng ngủ.
Trước đó, Phó Đình Viễn chưa từng xuất hiện trước công chúng vì chuyện tình cảm của Phó Giang và Đổng Văn Tuệ, nhưng anh phải tham gia một cuộc họp kinh doanh quan trọng vào ngày hôm sau, nên anh đã phải xuất hiện trước công chúng.
Sự thù địch với Phó Đình Viễn từ thế giới bên ngoài đã suy yếu đi rất nhiều.
Dù sao thì đó là những gì Phó Giang và Đổng Văn Tuệ đã làm.
Phẩm chất cá nhân của Phó Đình Viễn đã quá rõ ràng trong suốt nhiều năm qua.
Mấy cái khác không nói, nhưng mấy năm nay Phó Đình Viễn đã và đang phát triển mạnh mẽ quỹ từ thiện của Phó thị, nhờ sự tài trợ của quỹ từ thiện Phó thị mà nhiều trẻ em đã được học hành, có tiền chữa bệnh và sống một cuộc sống bình thường và tươi sáng..
Quỹ này được thành lập bởi ông cụ Phó, nhưng nó chỉ được coi như một chuyện nghiêm túc trong tay Phó Đình Viễn.
Nhiều trẻ em được nhận đỡ đầu đã chọn đến với Phó thị sau khi hoàn thành chương trình học để đóng góp cho sự phát triển của Phó thị, cũng coi như gián tiếp báo đáp ân tình.
Hơn nữa, nghe nói Phó thị cũng đã mất một số dự án lớn, thậm chí do giá cổ phiếu của Phó thị biến động quá nhiều, Phó Đình Viễn đã từng mất ngôi vị người giàu nhất Giang Thành, nên mọi người không quá bài xích Phó Đình Viễn.
Bây giờ mọi người quan tâm đến mối quan hệ của anh với vợ cũ Du Ân hơn, vì vậy phóng viên đã bắt gặp Phó Đình Viễn và hỏi: "Sếp Phó, mối quan hệ của anh với cô Du bây giờ như thế nào?"
"Anh nói anh hy vọng cô ấy có thể thay đổi quyết định.
Anh muốn theo đuổi cô Du lại sao?"
Phó Đình Viễn chưa bao giờ thích được phỏng vấn.
Trừ khi đó là câu hỏi về tài chính hoặc kinh tế, anh sẽ hợp tác để trả lời.
Còn những lúc liên quan đến một số chủ đề buôn chuyện nhạy cảm, anh sẽ trực tiếp rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Đây là lý do tại sao trước đó scandal giữa anh và Thẩm Dao lan truyền, nhưng không ai dám hỏi thẳng mặt anh.
Không ngờ lần này Phó Đình Viễn đã đứng đó và kiên nhẫn lắng nghe câu hỏi của họ, trả lời câu hỏi này một cách cực kỳ nghiêm túc: "Tôi quả thực đang theo đuổi cô ấy, vì mục đích kết hôn, và sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích."
Các phóng viên không ngờ rằng Phó Đình Viễn sẽ hợp tác như vậy, câu trả lời rõ ràng và trực tiếp đến mức họ không biết phải hỏi như thế nào nữa.
Một phóng viên định thần lại và nhanh chóng hỏi lại: "Nói như vậy, bây giờ cô Du không muốn quay lại với anh phải không?"
Khi lời nói phát ra, Phó Đình Viễn nhìn lướt qua phóng viên với khuôn mặt bình tĩnh và đôi mắt lạnh lùng, phóng viên rụt cổ lại và nói: "Anh...!nếu anh không muốn trả lời, thì cứ quên đi."
Trên thực tế, có thể nhận ra từ giọng điệu của Phó Đình Viễn rằng vợ cũ của anh ấy, cô Du, không muốn quay lại với anh, nếu không thì tại sao anh lại nói sẽ không từ bỏ khi không đạt được mục đích chứ.
Phó Đình Viễn không trả lời, anh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Người phóng viên đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc thật chứ, nếu cô đồng ý quay lại với anh, anh còn cần phải nói như vậy sao?
Đúng là chậm phát triển.
Phó Đình Viễn cúi người ngồi vào trong xe, cửa xe vừa đóng lại, anh liền lấy lại vẻ dịu dàng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Ân với giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh làm việc xong rồi, giữa trưa muốn ăn gì không?"
“Tự anh ăn đi, đừng tới tìm tôi.” Du Ân buồn bực nghe điện thoại.
Cô đang chuẩn bị bữa trưa ở nhà, cô cho rằng Phó Đình Viễn đã nấu nhiều ngày như vậy nên cô cũng muốn bày tỏ chút thành ý.
Khi đang chuẩn bị, cô bật TV lên để xem truyền hình trực tiếp cuộc phỏng vấn, ai ngờ lại nghe được lời của Phó Đình Viễn.
Du Ân tức giận đến mức muốn giết người, anh không ép cô phải thừa nhận thân phận của anh, mà chính anh lại nói cho mọi người biết.
Anh nói không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, ở Giang Thành này không ai dám cãi lời anh đúng không?
Điều này có nghĩa là trực tiếp cắt bỏ tất cả hoa đào của cô sao?
Anh thực sự là...
Dù cô cũng không muốn nói chuyện yêu đương với những người đàn ông khác, nhưng cô chỉ buồn bực vì sự mưu mô của anh thôi.
Vốn dĩ cô muốn làm những món ăn yêu thích của Phó Đình Viễn, nhưng bây giờ lại lười nói chuyện với anh, dứt khoát cúp máy.
Phó Đình Viễn bị cúp máy, rất bình tĩnh, anh đã quen với việc mình sẽ bị đối xử như thế này.
Chu Nam lái xe phía trước không nhịn được nói: "Ông chủ, không phải cô Du không nhìn ra được suy nghĩ cẩn thận của anh."
Phó Đình Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sâu thẳm, nhẹ nói: "Tôi cũng chỉ muốn những người có ý với cô ấy biết cô ấy là người của tôi, sau này sẽ bớt trêu chọc cô ấy."
Ví dụ như Tống Tử Dụ, chỉ cần anh nhấn mạnh tầm quan trọng của Du Ân đối với anh từ trước, Tống Tử Dụ sẽ không dính dáng đến Thẩm Dao, cũng sẽ không bị Thẩm Dao hãm hại mà suýt làm tổn thương Du Ân.
“Đúng rồi.” Chu Nam nhớ tới cái gì đó, báo cáo với Phó Đình Viễn: “Dự án chip mà anh nói ở New Zealand lần trước đã bị cướp rồi.”
Phó Đình Viễn rũ mắt xuống, hỏi: "Lai lịch của người bên kia là gì?"
Bây giờ là thời đại công nghệ cao.
Dự án chip với công nghệ kỹ thuật cao là sản phẩm mà nhiều công ty lớn đang cạnh tranh.
Phó Đình Viễn có thể hiểu rằng bên kia đang cạnh tranh với mình, nhưng anh không ngờ rằng mình mới thảo luận thôi mà bên kia đã có thể chặn ngang, đây chính là cố tình.
Chu Nam báo cáo: "Đó là một công ty ở nước ngoài.
Ông chủ họ Từ tên Sướng, tên tiếng Anh là Eric,"
Chu Nam nói thêm: "Anh ta còn có một thân phận, bạn trai cũ của Thẩm Dao ở nước ngoài."
Phó Đình Viễn nhướng mày, giễu cợt: "Ồ? Anh ta đang muốn báo thù cho Thẩm Dao sao?".