Vào ngày chuyển đến biệt thự mới, Thẩm Dao tự hào đăng lên vòng bạn bè, với hình ảnh ngoại thất của biệt thự, cùng những lời lẽ trìu mến: Sau bao nhiêu năm dạo quanh một vòng, em mới nhận ra anh mới là người em yêu nhất.
Hoạt động của Thẩm Dao nhanh chóng đưa cô ta lên hot search.
Thẩm Thanh Sơn bị bắt giam, nghe nói những người phía trên ông ta cũng xảy ra chuyện, cho nên mọi người đều cho rằng nhà họ Thẩm đã hoàn toàn kết thúc, Thẩm Dao sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được.
Thế nhưng không ngờ cô ta không những không thê thảm, mà còn vào biệt thự ở, còn nói mấy lời tình cảm sâu sắc nữa.
Với một quả dưa lớn như vậy, không có lý do gì để mọi người không ăn, đã có rất nhiều người bàn tán thảo luận, Thẩm Dao nghiễm nhiên lên hot search.
Ngay sau đó có người chụp màn hình bình luận trả lời của Thẩm Dao trong vòng bạn bè: Ồ, người mà tôi tỏ tình là bạn trai cũ của tôi, anh ấy từ nước ngoài về giúp tôi, tôi cảm động quá nên cảm khái chút thôi.
Ngay sau khi bình luận này được đưa ra, nó đã gây ra một cuộc thảo luận điên cuồng giữa đám đông thích ăn dưa.
Không ai nghĩ người giúp đỡ Thẩm Dao lại là bạn trai cũ của cô ta, không khỏi ghen tị nói: Tình yêu chân chính là bất khả chiến bại.
Tô Ngưng gọi cho Du Ân, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bạn trai cũ của Thẩm Dao làm sao vậy? Anh ta mù sao, còn đối xử tốt với con cáo Thẩm Dao như vậy sao?"
Tô Ngưng từ trước đến nay luôn có tính tình yêu ghét rõ ràng như vậy, Du Ân cười an ủi cô ấy: "Phụ nữ dù xấu đến đâu, cũng có người yêu mà."
Tô Ngưng tức giận nói: "Loại phụ nữ rác rưởi của Thẩm Dao không đáng được yêu!"
Tô Ngưng rất chán nản nói: "Tớ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tự hào đắc ý của Thẩm Dao bây giờ.
Mấy ngày nữa không phải chúng ta sẽ tổ chức tiệc tối sao, tớ không muốn nhìn thấy cô ta một chút nào."
Gần cuối năm, có nhiều lễ trao giải và bữa tối từ thiện trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Tô Ngưng là một nữ diễn viên nổi tiếng và đương nhiên sẽ được mời.
Năm nay, Du Ân cũng thường xuyên được mời vì vai trò biên kịch nổi bật của cô ngành và mối quan hệ của cô với Diệp Văn.
Tuy nhiên, Du Ân chỉ chọn một bên để tham gia, vì đây là do Trang Ân Tri tổ chức, nên cô đương nhiên phải nể mặt Trang Ân Tri.
Cô nhẹ nhàng an ủi Tô Ngưng: "Bình tĩnh đi, chúng ta mặc kệ cô ta đi."
Tô Ngưng tức giận nói: "Hoành thánh lần trước cậu để lại cho tớ đâu? Hiện tại tới bị chọc giận tức chết, phải ăn chút gì ngon ngon mới được."
Du Ân hơi khó xử nói: "Tớ có thể nói là bị Phó Đình Viễn ăn hết rồi không?"
Tô Ngưng tức giận đến phát run: "Anh là heo sao?!"
Du Ân dỗ dành cô ấy: "Tớ làm lại cho cậu, lần này đều là của cậu hết."
Sau đó Tô Ngưng mới bình tĩnh lại: "Vậy còn được."
Ngay khi Du Ân cúp điện thoại với Tô Ngưng, liền nghe thấy Phó Đình Viễn ghét bỏ nói: "Tính tình của Tô Ngưng như thế, mẹ Chu Trường Ninh có thể cho cô ấy vào cửa mới là lạ."
Họ đều biết người trong lòng của Tô Ngưng là Chu Trường Ninh.
Nhà họ Chu là một gia tộc nổi tiếng ở Giang Thành, một gia tộc khoa bảng, một người phụ nữ như Tô Ngưng dựa vào sắc đẹp của mình để hoành hành trong làng giải trí, nhà họ Chu có thể không thích, nghe nói thật sự không thích.
Đó là lý do tại sao mẹ Chu lại chia rẽ đôi uyên ương như thế.
Du Ân khẽ thở dài: "Đừng nói nữa, Chu Trường Ninh có lẽ đã kết án tử hình cho cô ấy rồi.
Hiện tại anh ta hận cô ấy đấy."
Phó Đình Viễn có chút do dự, muốn nói lại thôi: "Cũng chưa chắc."
Du Ân ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Anh biết rõ Chu Trường Ninh hả?"
Phó Đình Viễn trả lời dứt khoát: "Không biết."
Mặc dù chưa từng gặp Chu Trường Ninh, nhưng anh biết rõ trong số các nhà tư bản trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình luôn tồn tại một ông chủ đầu tư ẩn hình.
Theo như Phó Đình Viễn được biết, vị đại gia này đang ở nước ngoài, cũng không biết tên cụ thể của anh ta, chỉ biết họ của anh ta là Chu.
Điều kỳ lạ là nhiều bộ phim truyền hình do ông lớn họ Chu này đầu tư đều do Tô Ngưng đóng chính, không biết là bí mật mở đường cho Tô Ngưng, hay chỉ coi trọng tiềm năng của Tô Ngưng.
Lúc trước Tô Ngưng chưa có thành công lớn, vị đại gia kia đã đầu tư vào các vở kịch của cô ấy, ngay cả khi vai diễn của cô ấy chỉ là một vai phụ không dễ thấy.
Vì vậy, Phó Đình Viễn nghi ngờ rằng nhà đầu tư bí ẩn đó là Chu Trường Ninh.
Nhưng đây chỉ là nghi ngờ của anh, anh không thể nói cho Du Ân biết sự nghi ngờ của mình mà không có tin tức xác định.
Du Ân không nói gì nữa, cô và Tô Ngưng đều không biết gì về thế giới tư bản, cho nên bọn họ chưa từng nghi ngờ Chu Trường Ninh sẽ đầu tư vào làng giải trí.
Chủ yếu là do gia tộc nhà họ Chu hầu như không có ai tham gia kinh doanh, hầu hết những người trong nhà họ Chu đều hoạt động trong giới học thuật, một học giả uyên bác như Chu Trường Ninh, thực sự không giống một nhà đầu tư gì cả.
Du Ân và Tô Ngưng dự kiến sẽ gặp Thẩm Dao trong bữa tiệc tối, và họ cũng có dự diệu Thẩm Dao sẽ tự mãn, nhưng không ai trong số họ nghĩ rằng Thẩm Dao lại giở trò.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Du Ân không có tiếp xúc nhiều với Thẩm Dao, sau đó, Du Ân đi vào phòng vệ sinh, vừa đi ra liền thấy Thẩm Dao đứng ở lối vào cầu thang.
Du Ân không có biểu hiện gì trên mặt, định rời đi, cô nghĩ mình không cần phải chào hỏi một cách lịch sự với Thẩm Dao.
Thẩm Dao đang đi giày cao gót quay đầu chặn Du Ân, Du Ân cảnh giác lùi lại một bước, hỏi cô ta: "Có chuyện gì sao?"
Không hiểu vì sao, Du Ân cảm thấy thời điểm Thẩm Dao quay lại, sắc mặt cô ta tái mét.
Nhưng cô ta vẫn giữ vững lòng kiêu hãnh của mình, khoanh tay nhìn Du Ân và nói: "Du Ân, trong lòng cô chắc sắp chết vì tức giận nhỉ?"
Du Ân bật cười: "Tôi tức giận vì cái gì?"
Thẩm Dao hừ lạnh một tiếng: "Cô tức giận tôi không bị cô giẫm chết chứ sao? Cô tức giận vì bạn trai cũ đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa lỏng chứ gì?"
Du Ân hiểu ra, nói thẳng: "Cô nghĩ rằng tôi sẽ ghen tị với tình yêu như cổ tích của cô à?"
Thẩm Dao tự hào nói: "Đương nhiên."
Du Ân thấy rất buồn cười: "Nhưng tôi cũng có một người chồng cũ đã nhiều lần cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng mà."
Du Ân nói thêm một câu nữa trước vẻ mặt hơi cứng đờ của Thẩm Dao: "Và chồng cũ đó là người đàn ông mà cô dùng mọi cách cũng không thể có được.
Tại sao cô lại nói tôi ghen tị với cô?"
"Không phải là cô ghen tị với tôi à?"
"Cô..." Thẩm Dao bị lời nói của Du Ân làm cho cứng họng.
Vẻ ngoài của Du Ân từ trước đến nay luôn khiến mọi người nghĩ cô là loại yếu đuối và hay bị bắt nạt, vì vậy Thẩm Dao luôn quên đi quá khứ mình bị Du Ân hành hạ hết lần này đến lần khác.
Du Ân dập tắt nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Thẩm Dao, sau này nước sông không phạm nước giếng, tự lo thân mình cho tốt đi!"
Sự khiêu khích của Thẩm Dao không làm Du Ân khó chịu, nhưng lại khiến chính cô ta tức giận.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Ân: "Nước sông không phạm nước giếng sao?"
“Nằm mơ đi!” Vẻ mặt Thẩm Dao đột nhiên trở nên dứt khoát sau khi nói những lời này, Du Ân chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thẩm Dao đột nhiên vươn tay túm lấy cô, hét lớn: “Du Ân, sao cô lại đẩy tôi?"
Du Ân cảm thấy khó hiểu, vừa định giơ tay hất cô ta ra, Thẩm Dao buông lỏng người và đột ngột ngả người về phía sau, rơi xuống cầu thang và lăn xuống..