Về phần Trịnh Nham, thời điểm Chu Mi đánh nhau với ba người đàn ông kia, anh ta đã ngất đi vì bị thương quá nặng.
Nhận một gậy của người đàn ông vạm vỡ kia, quả thực lục phủ ngũ tạng của anh ta đã bị đánh nứt toạc ra hết rồi.
Chu Mi cũng không rảnh lo sống chết của Trịnh Nham, chỉ sau khi lái xe trốn thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người đàn ông kia, cô ấy mới gọi một chiếc xe cứu thương đến cho Trịnh Nham.
Nếu như thời điểm ở quán cà phê, Trịnh Nham vui vẻ giao chứng cứ cho Phó Đình Viễn, thì anh ta cũng sẽ chẳng có gì để mà bọn người của Từ Sướng cần thiết phải diệt khẩu, và tất nhiên cũng sẽ không có thảm họa ngày hôm nay.
Chu Mi thành công trốn thoát càng khiến mấy người kia buồn bực không thôi.
Một người trong số đó gọi điện tới cho Từ Sướng, ảo não báo tin cho anh ta: “Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi, điện thoại đã bị một người phụ nữ giành mất.
”
“Cái gì?” Từ Sướng phẫn nộ vô cùng: “Một đám phế vật!”
Người nọ chỉ biết thở dài nói: “Ông chủ, chúng tôi không ngờ người phụ nữ kia lại có thân thủ tốt đến mức đó, cả ba người chúng tôi hợp lại cũng không thể đánh lại cô ta…”
Từ Sướng giờ cũng không còn tâm trạng nghe bọn họ kể lể, anh ta nhanh chóng lên tiếng dặn dò đám người: “Các người mau sang nước ngoài đi, nhớ đó, tiêu hủy tất cả thiết bị lẫn thông tin liên lạc, các người và tôi không có bất kỳ quan hệ gì hết.
”
“Đã rõ.
” Người nọ nghe xong thì đáp ứng một câu rồi ngắt điện thoại, ngay sau đó, anh ta giải thích với hai người kia một tiếng rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Còn về đường lui của bọn họ, Từ Sướng đã chuẩn bị tốt giúp bọn họ từ trước rồi.
Theo như kế hoạch ban đầu thì, bọn họ sẽ đánh chết hoặc đả thương Trịnh Nham để cướp chiếc điện thoại di động đi, như vậy thì tất nhiên bọn họ cũng phải trốn chạy, giờ kế hoạch đã thất bại, bọn họ chỉ cần dựa theo lộ trình chạy trốn ban đầu là được, tóm lại là không thể để cảnh sát bắt được bọn họ.
Phó Đình Viễn và Du Ân gặp Chu Mi ở bệnh viện, Chu Mi bị thương, Du Ân khổ sở đến nỗi hai vành mắt đỏ hoe.
Sau khi giao lại điện thoại di động của Trịnh Nham cho Phó Đình Viễn, Chu Mi cười an ủi Du Ân: “Không có vấn đề gì đâu mà, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi.
”
Du Ân nghẹn ngào nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.
”
Chu Mi nghiêm túc nói: “Cô còn khách sáo với tôi làm gì, ngay cả khi cô và sếp Phó không có quan hệ gì, thì cô cũng là bạn của tôi mà, tôi sẽ không trơ mắt đứng nhìn cô bị người ta vu khống hãm hại đâu.
”
Khi Chu Mi đi xử lý vết thương trên người cô ấy, Du Ân đã đi theo giúp đỡ.
Chu Mi cởi quần áo trên người ra, cánh tay và phía sau lưng cô ấy có vài chỗ bị bầm tím, có điều, ngoài mấy vết đó ra Du Ân còn thấy dấu vết ám muội trên xương quai xanh Chu Mi, mà Du Ân đương nhiên biết đó là dấu vết lưu lại sau khi ân ái, nhất thời, cô có hơi giật mình: “Cô…”
Có điều, rất nhanh sau đó cô đã kịp thời phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi Chu Mi: “Là cùng Dịch Thận Chi sao?”
Chu Mi tự giễu cười một tiếng, nói: “Có phải cô nghĩ tôi đang tự chuốc lấy khổ vào mình đúng không?”
Mặc dù cô ấy không trả lời xác minh người đàn ông đó là Dịch Thận Chi, nhưng những lời này cũng có thể coi là ngầm thừa nhận rồi.
Du Ân lắc đầu nói: “Biết rõ là sai, nhưng vẫn chạy theo giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi bội phục sự dũng cảm của cô, hoàn toàn không có ý chê cười cô.
”
Du Ân nói xong lại xúc động nói với vẻ tự giễu: “Không phải lúc trước tôi cũng ngu dại giống cô đó sao, vậy thì có tư cách gì để chê cười cô cơ chứ.
”
Lúc trước, cô vẫn biết rõ bản thân và Phó Đình Viễn sẽ không có kết quả gì, nhưng vẫn tiếp nhận cuộc hôn nhân do ông cụ sắp đặt.
Chu Mi cụp mắt xuống, cô ấy nói: “Nhưng mà cô và sếp Phó giờ cũng coi như tu thành chính quả rồi, hiện tại trong tim trong mắt anh ấy đều là hình bóng cô, còn tôi…”
Giọng điệu của Chu Mi có chút đáng thương, nhất thời, Du Ân cũng không biết phải nói gì an ủi cô ấy.
Cũng may rất nhanh sau đó Chu Mi đã ngẩng đầu, thoải mái nói: “Nhưng mà trước nay tôi cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng mình và anh ấy sẽ có kết quả, anh ấy và sếp Phó không giống nhau, anh Phó là một người đàn ông truyền thống điển hình, không bài xích hôn nhân và tình yêu, cũng xác định rõ cô là người mà bản thân anh ấy muốn, sếp Phó là toàn tâm toàn ý với cô, cũng sẽ làm tròn bổn phận của mình trong cuộc hôn nhân của hai người.
”
“Nhưng Dịch Thận Chi thì không như vậy, anh ấy không tin vào tình yêu và hôn nhân, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn, và chuyện anh ấy toàn tâm toàn ý với một người lại càng không được.
” Chu Mi nói tới đây, thần sắc nơi đáy mắt cô ấy lại càng trở nên bình thường hơn bao giờ hết: “Cho nên, tôi ở bên anh ấy, không cầu kết quả, chỉ cầu tình yêu thoáng qua này tốt đẹp.
”
“Cô có thể nhìn nhận vấn đề rõ như vậy là tốt rồi.
” Những vụ bê bối của Dịch Thân Chi với phụ nữ nhiều không kể xiết, thi thoảng Du Ân cũng có nghe qua.
Hiện giờ Chu Mi và Dịch Thận Chi lại đang trong mối quan hệ thân mật nhất của nam và nữ, Du Ân chỉ có một hy vọng duy nhất chính là Chu Mi có thể thoải mái, hiện tại xem ra tâm trạng Chu Mi vẫn khá tốt, nên Du Ân cũng có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, y tá rời đi, Chu Mi nghĩ nghĩ rồi vẫn dặn dò Du Ân: “Cô đừng nói chuyện tôi và Dịch Thận Chi với sếp Phó nhé, chắc chắn sếp Phó sẽ rất giận.
”
“Nhưng mà…” Du Ân tính nói cô không giỏi nói dối, hơn nữa chuyện này sớm muộn gì Phó Đình Viễn cũng sẽ biết, không nói với anh thì có vẻ sẽ càng không ổn hơn.
Có điều, Du Ân còn chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng điều trị gấp làm sạch vết thương đột nhiên bị ai đó đẩy ra, người bước vào rõ ràng là Dịch Thận Chi, và đi theo phía sau anh ta chính là Phó Đình Viễn với nét mặt vô cùng khó coi.
Chu Mi bị thương, Dịch Thận Chi vội vã chạy tới, dù cho các cô có không nói với Phó Đình Viễn, thì Phó Đình Viễn cũng tự mình phát giác ra.
“Bị thương ở đâu?” Dịch Thận Chi nhìn Chu Mi, nhíu mày hỏi.
“Tất cả đều là vết thương ngoài da thôi.
” Có lẽ là ngại Phó Đình Viễn cũng đang có mặt ở đây, nên Chu Mi lui về sau một bước, tránh đứng gần Dịch Thận Chi quá.
“Để tôi xem.
” Dịch Thận Chi nói đến đây thì lập tức giơ tay lên, ý đồ cởi cúc áo Chu Mi vừa cài lại ra xem xét.
Phó Đình Viễn: “…”
Dịch Thận Chi và Chu Mi đã thân mật đến mức có thể trực tiếp giơ tay đòi cởi quần áo Chu Mi ra xem xét, nếu Phó Đình Viễn còn không nhìn ra vấn đề trong chuyện này, vậy thì thật sự là anh phát giác quá muộn.
Anh cố đè lửa giận, mở miệng ngắt ngang hành vi của Dịch Thận Chi: “Hai người các người sao lại thế này?”
Anh đã nhắc đi nhắc lại một vạn lần là Dịch Thận Chi không được phép trêu đùa Chu Mi, nhưng cuối cùng Dịch Thận Chi vẫn trêu đùa cô ấy.
Trong khi Dịch Thận Chi còn chưa có phản ứng gì, thì Chu Mi đã tranh lời nói với Phó Đình Viễn trước: “Sếp Phó, chuyện này không liên quan đến sếp Dịch, là tôi tự nguyện.
”
Phó Đình Viễn chỉ hận rèn sắt không thành thép, dùng nét mặt hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chu Mi một cái, về phần Dịch Thân Chi, anh ta nhìn lướt qua Chu Mi đang chủ động đứng ra chịu trận, đáy mắt có chút phức tạp.
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.
” Phó Đĩnh Viễn cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, thấy Dịch Thận Chi muốn kiểm tra vết thương của Chu Mi, anh chỉ ném lại một câu như vậy rồi dẫn Du Ân rời đi trước.
Đọc thêm các chươ.