Nói thật, Phó Đình Viễn chẳng hề muốn gặp mẹ và em gái của mình, bởi vì vừa nhìn thấy bọn họ, anh lại nổi nóng một cách vô cớ.
Do đó anh dứt khoát ngước mắt lên nhìn Đổng Văn Huệ nói: "Mẹ hãy cầm hộp cơm về đi.
Còn nữa, bác sĩ bảo con thích hợp tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì thì trong khoảng thời gian này, mẹ đừng đến thăm con, ở đây đã có Du Ân rồi, nên con không sao cả."
Giọng điệu của Phó Đình Viễn vô cùng lạnh lùng xa cách, gián tiếp đuổi Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đi, đồng thời ám chỉ trong khoảng thời gian anh nằm viện, không cho phép bọn họ đến thăm, bởi vì anh không cần.
Quan trọng nhất là anh còn nhấn mạnh tầm quan trọng của Du Ân đối với anh, chẳng khác nào đang cảnh cáo bọn họ, sau này phải tôn trọng Du Ân.
Phó Thiến Thiến tức muốn nổ phổi, định mở miệng nói gì đó, nhưng Đổng Văn Huệ đã vội vã cầm hộp cơm đi tới kéo cô ta ra khỏi phòng bệnh, rồi ngượng ngùng nói với Phó Đình Viễn: "Nếu đã như thế thì mẹ và em không làm phiền con nghỉ ngơi nữa."
Dứt lời, bà ta liền đóng cửa phòng bệnh lại, nhanh chóng rời đi.
Trên hành lang, Phó Thiến Thiến bất mãn hất tay Đổng Văn Huệ ra, cố ý nói lớn: "Mẹ, mẹ sợ như vậy làm gì? Du Ân là cái thá gì chứ? Từ khi nào đến lượt chúng ta cúi đầu làm nô lệ cho cô ta chứ?"
Đổng Văn Huệ vội vàng bịt miệng cô ta lại, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Con hỏi cô ta là cái thá gì à? Bây giờ cô ta là điểm trí mạng của anh con đấy."
Đổng Văn Huệ nói tiếp: "Vì cô ta mà ngay cả chuyện chính trị anh con cũng tham gia vào, sao con vẫn không chịu thu liễm lại một tý thế?"
Chắc chắn chuyện Thẩm Thanh Sơn và người ở Bắc Kinh kia bị rớt đài là do con trai ngoan của bà ta và Diệp Văn hợp sức gây ra.
Lúc đó, sau khi nghe thấy chuyện này, Đổng Văn Huệ đã rất kinh hãi.
Vì thế bà ta mới cảnh cáo Phó Thiến Thiến như vậy, nhưng Phó Thiến Thiến chẳng hề cảm kích, ngược lại còn gạt tay bà ta ra, lớn tiếng nói: "Con sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta trở thành thành viên của nhà họ Phó chúng ta."
Lần này, Phó Đình Viễn không ném ly thủy tinh nữa, nhưng giọng nói của anh lại giống như truyền tới từ địa ngục: "Vậy thì em sẽ bị đuổi ra khỏi hộ khẩu nhà họ Phó."
Phó Thiến Thiến trợn tròn mắt không dám tin.
Anh cô ta đang nói gì thế?
Anh đuổi cô ta ra khỏi hộ khẩu nhà họ Phó ư?
Vì Du Ân mà anh muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà ư?
Điên rồi, anh cô ta thật điên rồi!
Đổng Văn Huệ cũng cực kỳ sốc, nhưng bà ta càng sốc thì càng biết chắc rằng Phó Đình Viễn sẽ làm thật.
Bà ta sợ Phó Thiến Thiến lại nói ra những lời khó nghe, nên vội vã kéo Phó Thiến Thiến rời khỏi đây.
Trong phòng bệnh, Phó Đình Viễn mím chặt môi căng thẳng nhìn chằm chằm Du Ân đang ngồi bên cạnh, sợ cô nổi giận vì những lời lúc nãy của Phó Thiến Thiến, rồi nảy sinh suy nghĩ không muốn ở bên anh nữa.
Du Ân phớt lờ vẻ mặt căng thẳng của anh, mà vươn tay bấm chuông gọi y tá đến dọn dẹp đống hỗn độn ở dưới sàn, rồi bảo y tá kiểm tra vết thương trên người Phó Đình Viễn.
Lúc nãy anh ném mạnh như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Sau khi y tá kiểm tra xong, quả nhiên vết thương trên cánh tay đã bị nứt ra, vết máu nhàn nhạt rỉ ra từ trong miếng gạc trắng.
Du Ân vừa đau lòng vừa giận dữ khi anh nổi nóng như vậy, chẳng hề quý trọng bản thân mình.
Sau khi y tá băng bó lại cho Phó Đình Viễn mới rời đi, Du Ân bưng đồ ăn ở bên cạnh lên tiếp tục đút cho anh: "Anh ăn tiếp đi."
Mặc dù giọng điệu của Du Ân bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra cô đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Phó Đình Viễn nhạy bén phát hiện ra, vội nói: "Anh không muốn ăn."
Cô giận rồi, anh đâu còn tâm trạng nào để ăn cơm nữa?
Bây giờ trong đầu anh chỉ đang nghĩ cách để mau chóng dỗ dành cô ấy.
Trước đây Du Ân nơm nớp lo sợ anh sẽ giận bao nhiêu, thì bây giờ anh lại sợ cô sẽ giận bấy nhiêu.
Du Ân ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh là bệnh nhân, làm sao có thể không ăn cơm?"
Phó Đình Viễn cầm lấy bát đũa trong cô đặt qua một bên, rồi nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em giận rồi đúng không?"
“Không có.” Du Ân nhìn sang chỗ khác, rõ ràng đang che giấu.
“Anh không tin.” Phó Đình Viễn không tin lời cô nói.
Du Ân thấy anh cố chấp truy hỏi, đành phải quay mặt lại nói: "Em nói rồi em sẽ mặc kệ bọn họ, mọi lời nói và hành động của bọn họ đều không tổn thương đến em, cho nên anh không cần phải ra mặt giúp em, rồi làm bản thân mình bị thương."
Phó Đình Viễn nghe cô nói thế, không hiểu sao tâm trạng lại vui vẻ hơn: "Hóa ra là em đang giận anh à?"
Cô giận anh, điều đó có nghĩa là cô đang quan tâm đến anh.
Du Ân cũng không giấu giếm: "Đúng vậy."
Phó Đình Viễn nhất thời cảm thấy như được ăn mật, ngay cả lồng ngực cũng tràn đầy ngọt ngào.
Nhưng anh cũng giải thích về hành vi xấu xa của mình đối với Phó Thiến Thiến: "Anh không muốn em phải chịu uất ức thêm nữa."
Trước đây, bởi vì anh không bảo vệ cho cô, nên Phó Thiến Thiến mới không coi trọng cô như vậy.
Nếu lần này bọn họ đã bắt đầu lại, tất nhiên anh phải giúp cô hăm dọa Phó Thiến Thiến ngay từ đầu rồi.
Du Ân hơi bất đắc dĩ nói rõ với anh lần nữa: "Bọn họ đã sớm không thể tổn thương đến em rồi, nên anh thật sự không cần phải làm vậy đâu."
“Vậy cũng không được.” Phó Đình Viễn cố chấp nói: “Cho dù em phớt lờ, không qua lại với bọn họ thì ít nhất bọn họ cũng phải duy trì lòng tôn trọng đối với em.”
Cuối cùng Du Ân chỉ có thể thuận theo anh.
Buổi tối Du Ân ở lại đây, cô và Phó Đình Viễn vừa mới tắm xong thì nhận được một tin khiến người khác cực kỳ chấn động, Lâm Như nhảy xuống biển rồi.
Khi cảnh sát phát hiện, Lâm Như đã tắt thở.
Cảnh sát vốn kết luận rằng Lâm Như đã bỏ thuốc Thẩm Dao, cố ý điều khiển Thẩm Dao đâm vào xe của Phó Đình Viễn.
Bây giờ Lâm Như đã nhảy xuống biển, coi như đã chứng minh tội danh bỏ thuốc của bà ta, bên ngoài đều lan truyền rằng bà ta sợ tội mà tự sát.
Lúc Du Ân nghe thấy tin tức này thì cả người đều bàng hoàng.
Tại sao lại như vậy?
Không ngờ Lâm Như lại chết?
Phó Đình Viễn bước xuống giường, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, dùng phương thức này để cho cô sự ấm áp và an ủi: "Em đừng sợ, đừng sợ."
Lúc trước khi nghe tin Từ Sướng bảo lãnh Lâm Như ra ngoài, trong lòng anh đã lóe lên suy nghĩ không lành.
Anh nghi ngờ Từ Sướng muốn lấy mạng Lâm Như, ai dè anh thật sự đã đoán trúng, Từ Sướng đã xuống tay ác độc với bà ta.
Cái chết của Lâm Như đã chứng thực tội danh sợ tội mà tự sát của bà ta, cho dù cảnh sát muốn điều tra vụ án Thẩm Dao bị bỏ thuốc, cũng không tìm ra manh mối gì.
Không thể không thừa nhận, chiêu này của Từ Sướng thật sự vô cùng độc ác.
Rốt cuộc Từ Sướng có thâm cừu đại hận gì với nhà họ Thẩm, khiến anh ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy với Thẩm Dao và Lâm Như?
Phó Đình Viễn nghi ngờ, ban đầu Từ Sướng định đối phó với Thẩm Thanh Sơn, nhưng đúng lúc anh và Diệp Văn đã hợp sức lật đổ Thẩm Thanh Sơn, càng khiến Từ Sướng nhẹ nhõm hơn.
Anh ta chỉ cần đối phó với Thẩm Dao và Lâm Như là được, bây giờ Lâm Như đã tự sát, còn Thẩm Dao thì ngồi tù.
Bước kế tiếp Từ Sướng sẽ làm gì?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Phó Đình Viễn càng trở nên nặng nề.
Trực giác mách bảo anh rằng, bước kế tiếp Từ Sướng sẽ đối phó với nhà của anh.
Anh đã bảo Chu Nam cử người đi điều tra kỹ lưỡng về Từ Sướng, đồng thời cũng phái người đi điều tra chuyện cũ có liên quan đến ba mẹ anh ta, nhưng không có kết quả gì.
Phó Đình Viễn ôm Du Ân, trong lòng suy đoán nếu tiếp theo Từ Sướng xuống tay đối phó với anh và người nhà của anh, cũng có nghĩa là Từ Sướng nhất định có liên quan đến chuyện năm xưa kia.
Nhà anh dính dáng đến nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy cũng là vì chuyện đó.
Năm đó, Thẩm Thanh Sơn chi tiền giúp ba anh giải quyết chuyện này, cũng coi như là "đồng lõa" của ba anh..