Phó Đình Viễn đã phi nước đại theo con đường mà Từ Sướng đã nói, trong khi Dịch Thận Chi đi đường vòng để đến núi Thiên Cảnh.
Cả hai đã nói chuyện vài lần trên đường đi và bên phía Dịch Thận Chi vẫn rất suôn sẻ.
Khi Phó Đình Viễn đến chân núi, Dịch Thận Chi cũng từ đường nhỏ đi vào núi.
Phó Đình Viễn đậu xe dưới chân núi và nhận được một cuộc gọi khác từ Từ Sướng.
Từ Sướng cười nói qua điện thoại: "Chủ tịch Phó, không ngờ anh lại giữ chữ tín như thế, thật sự đơn thương độc mã đến đây."
Phó Đình Viễn chế nhạo: "Đây không phải là những gì anh muốn sao?"
Từ Sướng nở nụ cười đắc ý: "Không phải anh Phó luôn cho rằng mình luyện quyền mỗi ngày thì có thể đánh đấm sao?"
Nếu Từ Sướng muốn đối phó với Phó Đình Viễn, anh ta nhất định phải điều tra chi tiết về Phó Đình Viễn trước, đương nhiên anh ta cũng biết bản lĩnh bất phàm của Phó Đình Viễn.
Tuy nhiên, Từ Sướng không lo lắng về vấn đề này, cho dù thân thủ của Phó Đình Viễn có giỏi đến đâu đi chăng nữa, không phải trong tay anh ta có Phó Thiến Thiến sao? Nếu Phó Đình Viễn tới cứu, chứng tỏ anh vẫn rất để ý đến cô em gái vô dụng Phó Thiến Thiến này.
Phó Đình Viễn lười nói chuyện vớ vẩn với Từ Sướng, chỉ trầm giọng nói: "Tiếp theo anh muốn thế nào?"
Từ Sướng cười hả hê và nói: "Tiếp theo, tôi sẽ yêu cầu Chủ tịch Phó leo lên ngọn núi.
Tôi tin anh biết có một không gian mở ở lưng chừng núi cho khách du lịch nghỉ ngơi.
Chúng tôi đang chờ anh ở đây."
Núi Thiên Cảnh là một điểm thu hút khách du lịch, nhưng bây giờ lại không có ai ở đây, hiển nhiên, Từ Sướng đã đập tiền trước để giải tán nơi này, đây quả thực là một kế hoạch dài hạn.
Có lẽ khi đầu độc Phó Thiến Thiến xong thì anh ta đã nghĩ ra việc hẹn ở nơi như thế này, đây là một ngọn núi sâu, nếu có chuyện gì xảy ra với hai anh em họ trên núi, cảnh sát cũng sẽ khó tìm được họ.
Phó Đình Viễn lạnh lùng liếc nhìn ngọn núi cao chót vót xung quanh, bình tĩnh đáp: "Được rồi, tôi đi lên đây."
Từ Sướng nói thêm: "Nếu chủ tịch Phó lên núi, thì tôi muốn anh giao điện thoại ra trước, sau đó thì chủ tịch Phó không thể liên lạc với bên ngoài được nữa.”
Phó Đình Viễn khẽ cau mày, anh không có thời gian để nói với Dịch Thận Chi rằng điểm đến cuối cùng của họ là một bãi đất trống ở lưng chừng núi.
Nhưng khi Phó Đình Viễn do dự, một người đàn ông từ bên cạnh bước ra, thoạt nhìn thì đó là vệ sĩ do Từ Sướng thuê.
Người đàn ông đó nói với Phó Đình Viễn: "Anh Phó, điện thoại di động."
Phó Đình Viễn hơi nheo mắt, lặng lẽ đưa điện thoại ra.
May mắn thay, họ đã sớm có một kế hoạch hoàn chỉnh để đối phó với loại sự việc này, trên người anh có một cái nút gắn định vị, Dịch Thận Chi có thể thông qua định vị để tìm được anh.
Nói về thiết bị định vị, Phó Đình Viễn rất biết ơn Dịch Thận Chi vì mấy sở thích của anh ta.
Dịch Thận Chi có rất nhiều sở thích, sống rất phóng túng.
Thiết bị định vị là thứ mà Dịch Thận Chi tâm huyết trang bị cho bọn họ.
Nói là để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, cũng không phải chuyện xấu gì, vì vậy mấy người họ được trang bị định vị theo lời dặn dò của Dịch Thận Chi.
Hôm nay tình cờ lại có ích, nhưng Phó Đình Viễn lúc đầu cau mày và do dự để che giấu tai mắt, sau đó cố ý làm ra vẻ không muốn giao điện thoại di động.
Điện thoại đã bị lấy đi, người đàn ông kia đã tắt máy ngay lập tức.
Phó Đình Viễn đi bộ lên núi một mình, Dịch Thận Chi đã vào núi từ con đường nhỏ, vốn muốn gọi cho Phó Đình Viễn, sau khi không liên lạc được với Phó Đình Viễn, anh ta hiểu ra ngay.
Anh ta nhanh chóng lấy trong túi ra một thiết bị điện tử, khi nhìn thấy chấm đỏ trong đó đang từ từ di chuyển, anh ta lập tức nhếch môi cười đắc ý.
Khi đưa cho mấy người Phó Đình Viễn thiết bị định vị này, ba người đàn ông đó còn ghét bỏ chê bai, bây giờ thì sao chứ? Thơm quá đúng không?
Bây giờ anh ta có thể nắm được vị trí của Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi không có gì phải lo lắng, anh ta cất thiết bị của mình và bắt đầu lên núi với những bước chân mạnh mẽ.
Khoảng hai mươi phút sau, Phó Đình Viễn đến bãi đất trống ở lưng chừng núi.
Từ Sướng đang ngồi trong cái đình nghỉ mát, nhàn nhã uống trà.
Có bốn vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh anh ta, còn Phó Thiến Thiến thì đầu bù tóc rối, hai tay bị trói, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Phó Đình Viễn không thể tin rằng người phụ nữ đó chính là Phó Thiến Thiến, từ khi Phó Thiến Thiến chạy đến nhà Từ Sướng thì cũng chỉ vài ngày mà thôi.
Nhìn thấy Phó Đình Viễn đi tới, Phó Thiến Thiến lập tức hét lên: "Anh ơi! Giúp em với!"
"Cứu em với..." Phó Thiến Thiến kêu lên thảm thiết.
Nếu không phải vì bị đám vệ sĩ áo đen kia chặn lại, Phó Thiến Thiến thực sự muốn lao đến chỗ anh trai để tìm chỗ che chở, nhưng cô ta chỉ có thể hét lên trong bất lực.
Từ Sướng bật cười: "Cứu cô ư?"
“Thiến Thiến, cô quá ngây thơ rồi.” Từ Sướng càng gọi tên Phó Thiến Thiến một cách thân mật, toàn thân Phó Thiến Thiến lại càng run lên.
“Anh Phó, nếu đã đến rồi thì chúng ta hãy uống một tách trà đi.” Từ Sướng mời Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn liếc nhìn Từ Sướng, anh vẫn bước tới và ngồi xuống.
Đối mặt với tách trà mà Từ Sướng đưa, Phó Đình Viễn không uống, bởi vì anh biết Thẩm Dao đã bị Từ Sướng bỏ thuốc mê trong đồ ăn thức ăn, cho nên không thể tin tưởng được gì cả.
Thấy anh không động vào tách trà, Từ Sướng lại cười: "Tôi biết chủ tịch Phó đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, trong tách trà này không có thứ gì ô uế cả."
Ngay khi Phó Đình Viễn định chế nhạo và nói tại sao Từ Sướng lại tốt bụng như vậy, thì lại nghe Từ Sướng nói: "Chỉ là thả một số loại thuốc sẽ làm cho anh Phó yếu đi thôi."
"Tôi biết công phu quyền cước của anh Phó rất tốt, muốn đích thân luận bàn với anh Phó."
Những lời nói của Từ Sướng có thể được mô tả là đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.
Anh ta muốn luận bàn với Phó Đình Viễn, nhưng anh ta lại cho Phó Đình Viễn uống thuốc giảm sức lực, điều đó không phải có nghĩa là Phó Đình Viễn sẽ bị anh ta đánh một cách bị động ư.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm Từ Sướng trước mặt với vẻ mặt nặng nề, nhưng thực ra anh đang tính toán xem Dịch Thận Chi đang ở đâu.
Theo hướng dẫn và thể lực của Dịch Thận Chi, sẽ không mất quá nhiều thời gian để leo lên trên rồi đi xuống sườn núi bên này, lúc nãy anh còn cố tình đi chậm, chính là để tạo thời gian cho Dịch Thận Chi.
Nghĩ đến đây, anh lại nhìn tách trà trước mặt, chỉ là bị Từ Sướng đấm vài cái thôi mà, anh có thể chống đỡ được.
Vì vậy, anh cong môi và nói: "Được."
Anh nói xong liền ngẩng đầu uống hết trà trong tách, nhưng niềm vui của anh khiến Từ Sướng nhướng mày liếc anh một cái.
Không lâu sau khi Phó Đình Viễn uống trà, mắt anh bắt đầu mờ đi và choáng váng, anh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng làm cho mình thức tỉnh.
Từ Sướng đứng lên trước mặt anh, cử động tay chân nói với anh: "Anh Phó, chúng ta bắt đầu đi."
Phó Đình Viễn chống người đứng dậy, ngay khi anh đứng vững, Từ Sướng không khách khí đấm anh một quyền..