Chỉ là Phó Đình Viễn đã né được một cú đấm, nhưng anh cũng không thể né được tất cả các cú đấm.
Từ Sướng đấm với tâm lý muốn trả thù, cho nên anh đã trúng vài cú đấm từ Từ Sướng.
Ngay khi Từ Sướng tung thêm một cú đấm tiwus, Phó Đình Viễn loạng choạng và ngã xuống đất.
Phó Đình Viễn không cảm thấy mình chật vật, bởi vì nếu Từ Sướng không ép anh uống loại thuốc đó thì bây giờ Từ Sướng đã bị đánh ngã xuống đất rồi.
Từ Sướng nhìn Phó Đình Viễn với ánh mắt trịch thượng, trong mắt đều là niềm vui được trả thù: "Phó Đình Viễn, nhà họ Phó của anh không phải có quyền thế lắm sao? Tại sao hai anh em anh lại rơi vào tay tôi một cách thảm hại như vậy?"
Từ Sướng vừa đắc ý nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy một tia sáng lạnh xẹt qua trước mắt, anh ta chưa kịp phản ứng thì một con dao găm sắc bén đã đâm xuyên qua vai phải của anh ta, đau đớn khiến anh ta lảo đảo lui về sau vài bước.
“Ông chủ!” Nhìn thấy Từ Sướng bị thương, đám vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ.
Phải thừa nhận rằng những vệ sĩ do Từ Sướng thuê này khá trung thành với anh ta.
Dịch Thận Chi bước ra từ phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, toàn thân anh ta là một màu đen, trông rất điêu luyện và thần bí.
Anh ta đang nghịch con dao găm trong tay, ánh sáng sắc bén của dao găm càng chói mắt dưới ánh mặt trời, Từ Sướng liếc mắt nhìn con dao găm trong tay Dịch Thận Chi với sắc mặt tái nhợt, giống hệt như con dao bị cắm vào vai anh ta.
Dịch Thận Chi bước đến bên cạnh Phó Đình Viễn và đỡ Phó Đình Viễn đứng dậy, sau đó thản nhiên tố cáo Từ Sướng: "Họ Từ kia, hạ thuốc cho lão Phó thì tính là đàn ông gì chứ? Nếu bản lĩnh thì đánh một trận chân thật với cậu ấy đi."
Từ Sướng ôm đầu vai liên tục chảy máu, hỏi: "Anh tới từ chỗ nào?"
Những người còn lại của anh ta canh phòng nghiêm ngặt đường vào núi Thiên Cảnh, nếu có một chiếc xe không xác định vào núi, họ nhất định sẽ báo cáo cho anh ta trước tiên.
Hơn nữa, anh ta đã cho người lấy điện thoại di động của Phó Đình Viễn rồi, ngọn núi lớn như vậy, cho dù Dịch Thần Chi đi vào, làm sao anh ta biết được vị trí của bọn họ là ở trong không gian trống trải lưng chừng núi này?
Dịch Thận Chi cười khẩy, nói: "Tôi đã gần như đi bộ khắp ngọn núi này, có nhiều cách để vào."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, vừa rồi anh không giết chết được lão Phó, vậy thì anh nên nhận lấy thất bại của mình đi.” Dịch Thận Chi cũng lười nói chuyện vớ vẩn với Từ Sướng.
Từ Sướng cũng chế nhạo lại Dịch Thận Chi: "Một mình anh có thể đối phó với bốn người bọn tôi sao?"
Tuy rằng bị thương nhưng bốn vệ sĩ của anh ta không phải dạng vừa, anh ta thuê bọn họ với giá cao, đương nhiên anh ta sẽ tìm những người cực kỳ cường tráng có thân thủ tốt rồi.
Cho dù Dịch Thận Chi có thể đánh thì cũng không thể chiến đấu với bốn người được chứ.
“Ai nói chỉ một mình cậu ấy?” Sau khi Từ Sướng nói xong, bỗng một giọng nói trong trẻo và kiêu ngạo cất lên, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy Giang Kính Hàn mặc đồ đen đi ra từ phía sau tảng đá.
Từ Sướng vừa sợ vừa giận, cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều hơi ngạc nhiên.
Dịch Thận Chi cau mày, vẻ mặt có vài phần ghét bỏ, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Giang Kính Hàn khịt mũi: "Lúc này tôi có thể để một mình cậu tới sao?"
Sau đó anh ta lại nói với Phó Đình Viễn: "Các người cũng hay lắm, loại chuyện thế này mà còn dám giấu giếm tôi?"
Phó Đình Viễn yếu ớt giải thích: "Đây không phải là do bọn tôi lo lắng cậu vẫn còn vướng bận sao? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cô ấy, không phải sao?’
Dịch Thận Chi hỏi Giang Kính Hàn: "Tại sao tôi không thấy cậu trong máy định vị?"
Bộ định vị của mấy người bọn họ đều cùng một hệ thống.
Khi nó được bật lên, anh ta có thể nhìn thấy vị trí định vị của bọn họ.
Giang Kính Hàn chậm rãi nói: "Đây là ăn ý ngầm."
Trong lúc ba người đang trò chuyện, một vài vệ sĩ bên phía Từ Sướng nhân cơ hội đã nhanh chóng giúp Từ Sướng rút dao găm ra và khẩn trương băng bó cho anh ta để cầm máu.
Giang Kính Hàn thở dài nhìn Dịch Thận Chi: "Sau này tôi sẽ không phàn nàn chuyện cậu thích chơi nữa.
Nếu cậu không thích chơi, con dao găm này không thể ném chính xác như vậy được."
"Anh ơi…"
“Mau cứu em!” Phó Thiến Thiến bị vứt cách đó không xa, sau khi mê man một lúc, bây giờ nhìn thấy Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn cũng đến, cô ta hét lên một cách yếu ớt và thảm thiết như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Dịch Thận Chi định đi tới đưa Phó Thiến Thiến đến, nhưng Từ Sướng đột nhiên cười ha hả: "Quá muộn rồi, quá muộn rồi, hahahaha."
"Chất độc trong cơ thể cô ta đã quá liều rồi.
Cho dù bây giờ các người đưa cô ta đi, cũng không có cách nào chữa khỏi cho cô ta đâu!" Từ Sướng cười run cả người, anh ta nhìn bộ dạng tiều tụy của Phó Thiến Thiến, hỏi: "Trơ mắt nhìn tính mạng của mình sắp bị ăn mòn, cảm giác thế nào?"
Sau đó anh ta lại nhìn Phó Đình Viễn: "Trơ mắt nhìn người thân của mình sắp chết dần chết mòn, cảm giác của anh thế nào?"
"Không, tôi không muốn chết…" Phó Thiến Thiến sợ hãi hét lên, cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn trẻ như vậy, cô ta không muốn chết.
Đáng tiếc là cô ta quá ngu xuẩn, lúc này chỉ sợ hối hận cũng chẳng có ích lợi gì.
Dịch Thận Chi nhân cơ hội nhét hai ống thuốc nhỏ cho Giang Kính Hàn: "Tình hình của Phó Thiến Thiến không ổn, chúng ta đánh tốc chiến tốc thắng, khi chiến đấu thì trực tiếp dùng thứ này với mấy tên vệ sĩ.”
Đây cũng là một điều mới mà Dịch Thận Chi nghĩ ra, Từ Sướng biết dùng thuốc sao? Tất nhiên họ cũng có thể.
Ngay cả khi Giang Kính Hàn không đến, Dịch Thận Chi đã lên kế hoạch để đối phó với họ như thế này.
Giang Kính Hàn gật đầu, sau đó hai người chủ động tấn công đám người Từ Sướng.
Khi chiến đấu với vệ sĩ, cả hai đâm những mũi tiêm trong lòng bàn tay vào cơ thể mấy người đó, dược tính nhanh chóng bùng phát, Từ Sướng nhìn trợ thủ đắc lực của mình đột nhiên ngã xuống đất, sắc mặt anh ta trắng bệch, khó coi vô cùng.
Nhưng rồi anh ta lại phá lên cười, nụ cười vừa thê lương vừa quyết tuyệt: "Các người cũng đừng có đắc ý, tôi vốn cũng không định sẽ tiếp tục sống nữa đâu."
"Giết chết Lâm Như, tống Thẩm Dao vào tù, khiến bố anh phải nôn ra một khoản tiền, lại giết chết Phó Thiến Thiến.
Tôi đã làm đủ rồi."
"Tuy nhiên…" Từ Sướng nói xong, lại nhìn Phó Đình Viễn với vẻ đầy ác ý: "Tôi cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh.
Khi anh xuống núi này và trở về Giang Thành, anh sẽ biết đó là thứ gì."
“Tôi muốn cho các người mãi mãi không thể trở thành người nhà.” Sau khi nói xong mấy câu ác độc này, anh ta vội vàng đi tới lan can cách đó không xa, sau đó liền thả người nhảy xuống mà không thèm nhìn lại.
Tốc độ của anh ta nhanh đến nỗi cả Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều không có thời gian để ngăn cản anh ta, khi họ lao qua, chỉ có một tiếng vang vọng trống rỗng trong toàn bộ thung lũng.
Cả hai không do dự gì nữa, một người đón Phó Thiến Thiến và người kia hỗ trợ Phó Đình Viễn mau chóng xuống núi.
Trong tay Từ Sướng đã dính máu của bao nhiêu mạng người, cho dù hôm nay anh ta không tự tử, thì pháp luật cũng sẽ không tha mạng cho anh ta.
Trên đường xuống núi trở về Giang Thành, mặc dù Phó Đình Viễn không tỉnh táo lắm, nhưng những lời Từ Sướng nói trước khi chết vẫn khiến anh run sợ, vì vậy anh không ngừng thúc giục Dịch Thận Chi lái xe càng nhanh càng tốt..