"Đúng vậy, sau này chúng ta vẫn sẽ giống như khi ở Giang Thành.
Chỉ cần tớ không quay phim bên ngoài, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào." Tô Ngưng nói xong, còn giả bộ buồn bã nói: “Nhưng tớ không thể mua được nhà ở gần nhà cậu, cơ mà tớ đã cố gắng mua một căn ở gần nhà cậu nhất rồi."
Du Ân đã bị Tô Ngưng chọc cười, nhưng sau khi cười thì vành mắt lại đỏ hoe, cô vô cùng cảm động trước tình cảm của Tô Ngưng.
"Tớ biết lần này cậu quyết tâm chia tay với Phó Đình Viễn, sau này nhất định sẽ không trở về Giang Thành sinh sống nữa.
Dù sao tớ cũng chỉ có một mình, cho nên tớ dứt khoát chuyển tới thủ đô ở với cậu." Tô Ngưng cười nói: “Đỡ cho cậu ở chỗ này không quen ai, ngay cả một người bạn cũng không có."
Bây giờ Du Ân thực sự đang khóc.
Thật ra cô không kể chi tiết cho Tô Ngưng nhiều chuyện, nhưng Tô Ngưng đã hiểu cô không muốn liên lụy đến Phó Đình Viễn, nhận định cô sẽ không trở lại Giang Thành nữa.
Loại cảm giác tri kỷ này vô cùng quý giá.
Nhưng Du Ân nghĩ đến Chu Trường Ninh, vội vàng hỏi Tô Ngưng: "Vậy thì...!Ngộ nhỡ Chu Trường Ninh trở về, nhất định muốn sống ở Giang Thành, cậu sẽ làm sao?"
Bố mẹ của Chu Trường Ninh đều ở Giang Thành, anh ta lại là con một trong gia đình, sau khi du học về nhất định sẽ định cư ở Giang Thành, Tô Ngưng cùng cô đến thủ đô, vậy thì hai người sẽ gặp nhau như thế nào, làm sao Tô Ngưng có thể vãn hồi trái tim của Chu Trường Ninh chứ?
Nhắc tới chuyện này, Tô Ngưng lười biếng khịt mũi: “Đừng nhắc tới anh ta, tớ cảm thấy anh ta sẽ không quay lại nữa.
Ở nước ngoài có rất nhiều cám dỗ, phụ nữ xinh đẹp lương cao, cho dù anh ta có quay lại thì giữa bọn tớ cũng chưa chắc có cơ hội."
Du Ân khó hiểu: “Sao đột nhiên cậu lại tiêu cực như vậy?"
Du Ân hiểu rõ suy nghĩ của Tô Ngưng nhất, cô ấy đã kiên định chờ đợi Chu Trường Ninh, chờ anh ta trở về, cô ấy sẽ theo đuổi anh ta lần nữa.
Tô Ngưng có chút thất vọng nói: "Cũng không phải tiêu cực gì, chỉ là tớ đột nhiên nhìn ra hiện thực rõ ràng thôi."
"Cái gì mà tình yêu chứ, đàn ông không đáng tin cậy, vẫn cứ là bản thân mình đáng tin cậy nhất."
Du Ân thừa nhận lời Tô Ngưng nói có lý, nhưng cô vẫn có chút áy náy: “Lần này cậu bị chuyện của tớ đả kích sao?"
Tô Ngưng lắc đầu: “Cũng không phải là đả kích, chỉ là tự mình biết mình thôi."
Tô Ngưng nhìn Du Ân nở nụ cười tự giễu: “Mẹ anh ta hoàn toàn coi thường tớ, cậu cho rằng tớ vẫn còn quan trọng đến mức khiến mối quan hệ của anh ta và gia đình trở nên nháo nhào sao?”
Hơn nữa, cô ấy nghe nói từ bạn học và bạn bè của mình rằng Chu Trường Ninh hận cô ấy đến chết.
Chắc là anh ta sẽ không để ý đến cô ấy nữa, sao có thể bất hòa với gia đình vì cô ấy được chứ?
Cho nên cô ấy dứt khoát dừng việc chờ đợi vô ích và chuyển đến thủ đô để đồng hành cùng Du Ân.
"Cậu là người con gái tốt nhất trên đời.
Nếu mẹ anh ta thực sự không thích cậu, vậy thì hãy quên đi." Du Ân biết nỗi đau khi bị mẹ chồng khắt khe, vì vậy cô không thuyết phục Tô Ngưng khăng khăng chờ đợi Chu Trường Ninh nữa.
Họ đều là những cô gái có một không hai trên thế giới này, họ đều là những người tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, không thua kém ai cả.
Tô Ngưng móc cổ Du Ân, bật cười: “Đúng vậy, tại sao chúng ta phải tự chuốc lấy khổ cực chứ."1
Du Ân đã đủ tốt bụng rồi nhưng vẫn không thể hòa thuận với một bà mẹ chồng độc ác như Đổng Văn Tuệ, tính tình nóng nảy như cô ấy thì sợ rằng sẽ sứt đầu mẻ trán với mẹ của Chu Trường Ninh mất.
Đương nhiên, cô ấy cũng không có bất kỳ sự tiếp xúc cụ thể nào với mẹ của Chu Trường Ninh, chỉ là nhiều năm trước bị mẹ của Chu Trường Ninh dùng tấm chi phiếu làm nhục thôi.
Vừa đi, Tô Ngưng vừa quay đầu qua nói với Du Ân ở bên cạnh: “Cả đời này tớ có cậu là đủ rồi."
Du Ân trêu chọc cô ấy: “Không phải cậu yêu tớ đấy chứ?"
"Tớ cảm thấy cũng được mà, cậu hiền lành đức hạnh như thế, cho dù tớ là phụ nữ cũng muốn cưới cậu về nhà."
Hai người cứ kề vai sát cánh cười nói đi vào phòng chính.
Diệp Văn và Thư Ninh thấy hai người cười đùa thông qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách, Thư Ninh không khỏi cảm khái: “Đây là lần đầu tiên em thấy con bé cười nói vui vẻ như vậy."
Diệp Văn cũng nói: “Nếu con bé có thể thông suốt thì tốt rồi.
Cô gái nhỏ Tô Ngưng này, cũng có khả năng lây nhiễm cảm xúc cho người khác đấy, cũng là một đứa trẻ rất tốt."
Du Ân cùng Tô Ngưng vào nhà, Tô Ngưng lễ phép chào hỏi Diệp Văn và Thư Ninh, Thư Ninh ân cần khen ngợi Tô Ngưng: “Ngôi sao lớn đúng là ngôi sao lớn, hào quang rực rỡ quá."
Thư Ninh nói thật, sắc đẹp và khí chất của Tô Ngưng, ngay cả khi không trang điểm dưới ánh đèn sân khấu, vẫn hoàn toàn tuyệt đẹp.
Tô Ngưng cười trả lời: “Dì ơi, nếu như dì cứ nói như vậy, sau này cháu sẽ phải qua ăn cơm ké cả ngày đấy?"
“Rất hoan nghênh nha, cháu sống ở đây cũng không thành vấn đề.” Thư Ninh rất thích Tô Ngưng, bà ấy và Diệp Văn không có con, còn ước có thêm người trong nhà để náo nhiệt hơn nữa là.
Sau khi bốn người trò chuyện và ngồi xuống, nghe tin cô gái Tô Ngưng chuyển đến Bắc Kinh định cư, Diệp Văn lập tức nói với Du Ân: “Bố cũng mua cho con một căn ở khu nhà của Tô Ngưng, vậy thì hai đứa sẽ giống như hồi ở Giang Thành rồi."
Du Ân sợ tới mức vội xua tay nói: "Không, không cần đâu ạ, con ở nhà mình là tốt rồi."
Dù Diệp Văn có tiềm lực tài chính hùng hậu, nhưng cũng không thể cho cô hết căn nhà này đến căn nhà khác được, giá nhà ở thủ đô đắt đỏ lắm...
Trước khi Diệp Văn kịp nói gì, Thư Ninh đã nói trước, bà thuyết phục Du Ân nhận lời: “Nếu bố đã mua cho con thì cứ nhận đi, thứ nhất là con và Tô Ngưng cũng có thể sống gần nhau hơn.
Thứ hai là bố con có quá nhiều tiền, không tiêu cho con thì tiêu cho ai chứ?"
Diệp Văn cũng cười nói: "Đúng rồi, ngày đó ông bà của con cũng nói mua cho con một căn nhà, bố không mua thì bọn họ cũng mua thôi.”
Ngay khi Du Ân nghe tin ông bà cụ nhà họ Diệp sẽ cho mình một ngôi nhà, cô nhanh chóng nói với Diệp Văn: "Vậy thì bố mua cho con cũng được ạ."
Bà cụ đã cho cô quá nhiều châu báu rồi, cô cũng không thể đòi hỏi bà cụ quà cáp gì nữa.
Diệp Văn và Thư Ninh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, họ thực sự sợ Du Ân sẽ không cần, phải biết rằng Du Ân chính là báu vật của hai người họ bây giờ, họ chỉ hận không thể dâng cho Du Ân mọi thứ tốt nhất trên đời này.
Nếu không phải tính tình của Du Ân luôn trầm mặc và dè dặt, không thích chạy theo danh lợi, cũng không thích phô trương, nếu không thì bọn họ đã cho cô vô số xe hơi và biệt thự sang trọng rồi.
Tô Ngưng ở bên cạnh nói đùa: “Chú dì, như vậy thì không phải cháu sẽ cướp con gái quý giá của chú dì đi rồi sao?”
Diệp Văn cười nói: "Cướp gì chứ? Khi cháu đi đóng phim thì để con bé sống ở nhà này, khi cháu ở thủ đô thì con bé sẽ đến sống với cháu, vậy là tốt rồi.”
"Có cháu ở bên cạnh, con bé nhất định sẽ vui vẻ cả ngày."
Giọng nói của Diệp Văn trầm xuống, mấy người bọn họ lại vui vẻ nở nụ cười.
Du Ân thích một môi trường ấm áp và hòa thuận như vậy, đây là sự ấm áp và hòa thuận mà cô chưa từng trải qua khi sống cùng nhà với Du Thế Quần và trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn.
Tô Ngưng cũng thích cảm giác này, gia đình ban đầu của cô ấy là một đống hỗn độn, bố mẹ cô ấy cực kỳ tham tiền và trọng nam khinh nữ, cho đến bây giờ họ vẫn cứ vòi tiền của cô ấy..