Phó Đình Viễn không ngờ chuyện ngoài ý muốn mà Du Ân gặp phải là tai nạn giao thông, trong lúc bất chợt anh cảm thấy những lời mình vừa nói vô cùng cay nghiệt.
Sau chốc lát suy nghĩ, anh lại tiếp tục gọi điện thoại cho Du Ân, muốn nói một câu xin lỗi, cũng muốn hỏi một câu cô có bị thương hay không, nhưng lần này thì cuộc gọi của anh không được nhận, rất hiển nhiên là cô cố ý không nhận.
Sau đó Phó Đình Viễn dùng điện thoại gọi Chu Nam vào dặn dò: "Cậu bảo tài xế đến bệnh viện ngoại thành để đón người."
"Vâng." Chu Nam đồng ý xong lại hỏi tiếp: "Đón ai ạ?"
Phó Đình Viễn có hơi khó khăn thốt ra hai chữ: "Du Ân."
Chu Nam rất sững sốt, thế nhưng vẫn nhận nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.
Phó Đình Viễn lại ngăn anh ta lại, nói: "Thôi, cậu tự mình qua đó đón đi."
Chu Nam là tâm phúc của anh, còn là người trầm ổn, tĩnh táo, anh tin anh ta.
Chu Nam cũng đã đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm, vì vậy cũng coi như hiểu tâm tư của Phó Đình Viễn, vì thế anh ta đề nghị: "Tổng giám đốc Phó, hay là anh tự mình đi qua đó đi?"
Phó Đình Viễn từ chối: "Không cần, cậu đi đi."
Bây giờ anh và Du Ân đã không vui, nếu anh đi thì nói không chừng sẽ làm cho mối quan hệ giữa bọn họ trở nên ác liệt hơn.
Thế là Chu Nam nhận lệnh đi đón người, khoảng chừng bốn mươi phút sau, điện thoại của Chu Nam gọi lại.
Trong điện thoại, Chu Nam có chút khó xử nói: "Tổng giám đóc Phó, cô Du không chịu ngồi xe tôi, trái lại bên phía sếp Chung đích thân tới, đón cô Du đi."
Phó Đình Viễn cắn răng hỏi: "Chung Văn Thành tự mình đến sao?"
Anh đã nói tâm tư Chung Văn Thành dành cho Chu Ân không đơn giản, nếu chỉ xem Du Ân là một nhân viên bình thường thì khi nhân viên xảy ra chuyện, ông chỉ cần gì phải đích thêm đến thăm.
Chu Nam trả lời: "Đúng vậy, lúc tôi đến thì sếp Chung cũng đã đến rồi."
Chu Nam còn nói "Tôi có hỏi một chút, cô Du không bị thương, dường như cánh tay có bị trầy một chút."
"Còn nữa, tôi có chuyển lời xin lỗi của anh cho cô ấy, nhưng, nhưng cô ấy lại đáp lại một câu."
Phó Đình Viễn khàn giọng hỏi: "Đáp lại cái gì?"
Chu Nam trả lời chi tiết: "Cô ấy nói không sao cả, dù sao từ trước đến giờ anh luôn không phân biệt phải trái đúng sai đến tìm cô gây phiền phức, dù sao từ trước tới giờ trong mắt anh cô ấy làm gì cũng đều sai."
Chu Nam nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của Du Ân khi nói những lời này ban nãy, một người ngoài như anh ta mà còn có thể cảm nhận sâu sắc trước kia ông chủ đã quá đáng thế nào với Du Ân.
Phó Đình Viễn nắm chặt điện thoại rồi hồi lâu mới nói: "Cậu trở về đi."
Chu Nam vội vàng báo cáo: "Đúng rồi ông chủ, bởi vì ngày giỗ của mẹ cô ấy nên cô Du mới tới ngoại thành."
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô ấy, vì không muốn bị muộn họp nên buổi chiều ngày hôm qua cô ấy đã tới vùng ngoại thành, sáng sớm hôm nay sau khi cúng cho mẹ xong, cô ấy đã lên chuyến xe buýt sáng sớm để trở về, không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn giao thông."
Phó Đình Viễn nghe xing báo cáo của Chu Nam, không biết trong lòng có cảm giác thế nào.
Ngày giỗ của mẹ cô?
Anh biết mẹ cô đã ra đi từ nhiều năm trước, nhưng chưa bao giờ biết mẹ cô được chôn cất ở vùng ngoại thành, cũng không biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nói, hoặc cũng có khi đã nói rồi nhưng anh lại không để tâm.
Còn cả việc vì cô không muốn trễ buổi họp nên hôm qua đã đến ngoại thành, anh còn nghĩ cô xem nơi này là cái chợ, rõ ràng cô rất xem trọng cuộc họp này...!
Lúc này Du Ân đang ngồi trong xe của Chung Văn Thành trở về nội thành, hốc mắt của cô có hơi ửng đỏ.
Không phải cô bị tổn thương vì những lời nói của Phó Đình Viễn mà là cô tức giận.
Cô tức là vì sao cô đã ly hôn với Phó Đình Viễn rồi mà anh vẫn còn muốn làm khó dễ cô như vậy, nhưng sau đó cô lại nghĩ, tuy rằng cô đã ly hôn với Phó Đình Viễn, nhưng với công việc bây giờ, Phó Đình Viễn cũng xem như là một nửa ông chủ của cô.
Trong cái giới giải trí này, người đầu tư chính là ông chủ vàng, là ông lớn, là thượng đế.
Thế nên việc anh chất vấn cô vì đã vắng mặt trong buổi họp cũng là chuyện đương nhiên, đây là sự tàn khốc của thương trường..