Ngay khi Du Ân lên xe, những giọt nước mắt mới rơi xuống như mưa.
Phó Đình Viễn nói rằng sẽ đợi cô mười năm, trái tim của cô như muốn tan nát.
Làm sao cô có thể nhẫn tâm để anh đợi cô mười năm chứ? Hiện tại anh ba mươi tuổi, là thời kỳ hoàng kim tốt nhất của một người đàn ông, nếu có con thì đương nhiên sẽ có gen tốt nhất trong lứa tuổi này, chờ đợi cô mười năm thì còn gì nữa chứ? Du Ân vừa giận anh vừa cảm thấy có lỗi với anh, nước mắt chảy ra càng lúc càng dữ dội.
Cô chỉ mong anh nói những lời này trong lúc tức giận, sẽ không phải là thật.
Ngay sau khi tin tức về việc chấm dứt hợp đồng giữa điện ảnh truyền hình Phó thị và Diệp Văn được tung ra, Diệp Văn bắt đầu nhận được cuộc gọi từ các công ty lớn để hợp tác, nhưng Diệp Văn hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Thiệu Kinh của Tinh Sang.
Ông ấy có quan hệ tốt với Thiệu Kinh, nhưng vì mối quan hệ tốt, cho nên ông ấy biết rằng Tinh Sang đã khá sa sút trong những năm gần đây.
Lúc trước Thiệu Kinh còn nói đùa rằng ông ấy nên nhanh chóng trở về viết sách mới cho ông ta quay, để có thể cứu vớt Tinh sang, nhưng ông cũng đã ngừng viết mấy năm trước để chăm sóc Thư Ninh.
"Lão Diệp, tôi sẽ không nói nhảm nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.
Tôi hy vọng rằng bộ phim truyền hình mới lần này của ông sẽ có thể cân nhắc hợp tác với Tinh Sang." Thiệu Kinh thành thật nói.
Diệp Văn khẽ cau mày: “Lão Thiệu, vì ông đã thành thật nên tôi cũng sẽ thẳng thắn bày tỏ mối lo lắng của mình.
Tinh Sang có còn đủ kinh phí và khả năng để đảm nhận bộ phim này ư?" Thiệu Kinh không phải là người theo kịp thời đại, thêm vào đó, sau khi có tiền, đời sống tình cảm của Thiệu Kinh khá sôi động, ít dành thời gian cho công việc quản lý công ty, Tinh Sang thì ngày một sa sút.
"Anh muốn đến tim em" là tác phẩm mới của ông ấy, Thiệu Kinh vốn không nằm trong sự cân nhắc của Diệp Văn.
"Đừng lo lắng về điều này, tôi nghe nói ông đã chấm dứt hợp đồng với Phó thị, tôi ngay lập tức lôi kéo đầu tư lớn để toàn tâm toàn ý thực hiện bộ phim của ông." Thiệu Kinh đã cố gắng hết sức để quảng bá bản thân và Tinh Sang: “Khả năng của đội Tinh Sang vẫn không tệ, lần này tôi cũng bỏ vốn, muốn nhờ vào bộ phim của ông để trở mình, nhất định sẽ nghiêm túc làm việc.” “Nhà đầu tư của ông có đáng tin cậy không?” Thiệu Kinh đầy chân thành, khiến Diệp Văn phải hỏi lại câu hỏi này.
Thiệu Kinh gần như vỗ ngực cam đoan: “Hoàn toàn đáng tin cậy.
Bây giờ tiền đã được chuyển vào tài khoản của công ty.
Nếu ông lo lắng, có thể đến Tinh Sang để kiểm tra." Diệp Văn đả kích: “Ai biết được, ông sẽ dùng số tiền này vào mục đích khác thì sao?" Làm sao Thiệu Kinh có thể không nghe ra ý của ông ấy chứ, vội vàng nói: "Yên tâm đi, không phải tôi không biết Tinh Sang đang ở trong tình huống nào.
Nếu lần này không thể trở mình thì sẽ mãi mãi không ngóc đầu được nữa." “Vậy là tốt rồi.” Diệp Văn không nói gì thêm: “Tôi sẽ xem xét Tinh Sang, tôi còn phải thảo luận với con gái tôi nữa.” Diệp Văn lấy cớ này để cúp cuộc điện thoại với Thiệu Kinh trước.
Thiệu Kinh này, Diệp Văn không biết phải nói gì về ông ta.
Thiệu Kinh có năng lực, nhưng lại quá phong lưu, hơn nữa là công ty điện ảnh truyền hình, đã ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, sau một thời gian dài quan hệ giữa Thiệu Kinh và nhiều nghệ sĩ nữ trở nên không trong sáng nữa.
Vợ của Thiệu Kinh thấy ông ta không có ý ăn năn hối cải, nổi cơn thịnh nộ ra nước ngoài sống cùng hai đứa con.
Nhưng bà ta cũng nói rõ ràng rằng cuộc hôn nhân sẽ không bao giờ chấm dứt, những hồ ly tinh đó sẽ không bao giờ thành công trong việc trở thành bà Thiệu đâu.
Không có sự kiểm soát của vợ, Thiệu Kinh càng ngày càng trở nên phóng đãng, chẳng chuyên tâm vào công ty gì cả, cũng không biết ai đã đầu tư cho Thiệu Kinh, không sợ Thiệu Kinh cuỗm luôn số tiền kia sao? Diệp Văn phân tích rằng người đầu tư vào Thiệu Kinh hoặc là một ông chủ lớn, coi tiền như rác, hoặc là một ông lớn đủ sức để níu kéo Thiệu Kinh và bắt Thiệu Kinh thành thật thực hiện bộ phim này.
Nếu là người sau, Diệp Văn sẵn sàng giúp Thiệu Kinh.
Hôm đó, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ Chung Văn Thành, Chung Văn Thành nói qua điện thoại: “Anh sẽ ở Bắc Kinh vào buổi trưa và tham dự một lễ trao giải vào buổi tối.
Chúng ta cùng nhau dùng bữa vào buổi trưa nhé?" Du Ân không thể từ chối lời mời của Chung Văn Thành nên đã đồng ý.
Cả hai đã hẹn nhau tại một nhà hàng gần khách sạn Chung Văn Thành đang ở, Chung Văn Thành không khỏi thốt lên "Em đã gầy đi nhiều" khi nhìn thấy Du Ân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô gầy đến nỗi gió mạnh vào mùa đông ở thủ đô có thể thổi bay cô luôn.
“Đúng là hơi gầy, nhưng em cũng đỡ phải giảm cân.” Du Ân cười nói sau câu nói của Chung Văn Thành.
Sau khi ngồi vào chỗ, Chung Văn Thành chủ động nói: "Anh đến đây chủ yếu để nói chuyện với em về hợp đồng giữa em và Chung Đỉnh.
Anh nghĩ vì sau này em đã định cư lâu dài ở thủ đô nên không cần phải tiếp tục ở lại Chung Đỉnh nữa, em có thể là một người làm nghề tự do." Du Ân vừa ngạc nhiên vừa xúc động: “Cảm ơn anh..." Mặc dù trước đây cô không cần làm biên kịch ở Chung Đỉnh đúng giờ, nhưng cô vẫn đến công ty họp hoặc tham gia một số dịp quan trọng nếu cần thiết, hiện tại cô đang ở thủ đô nên e rằng việc đi lại thường xuyên rất bất tiện.
Cô nghĩ đến việc chủ động đề cập chuyện này với Chung Văn Thành, nhưng cô lo lắng người của Chung Đỉnh và Chung Văn Thành sẽ nghĩ rằng cô đã có chút danh tiếng nên muốn sải cánh bay một mình, cho nên cô vẫn chưa nói, nhưng cô không ngờ Chung Văn Thành sẽ chủ động nói ra như vậy.
Chung Văn Thành rót cho cô một tách trà: “Tặng hoa hồng cho người ta thì trên tay vẫn sẽ còn mùi thơm mà, em đừng khách sáo với anh, về giấy tờ thủ tục thì anh sẽ cho người liên lạc với em.” “Vâng.” Du Ân đáp.
Tin tức về bữa tối của Du Ân với Chung Văn Thành nhanh chóng đến tai Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn không khỏi hơi nheo mắt, Chung Văn Thành đúng là gian trá.
Nhiệm vụ quay phim "Truyền Kỳ Dung Phi" rất nặng nề, thế mà anh ta vẫn tranh thủ thời gian đến gặp Du Ân.
Lý do là để nói chuyện với Du Ân về việc hủy bỏ hợp đồng lao động, nhưng thực chất, anh ta muốn đi gặp cô thôi.
Không biết xấu hổ, vô liêm sỉ.
Xem ra anh phải nhanh chóng ổn định cuộc sống ở thủ đô càng sớm càng tốt, ngoài Chung Văn Thành còn có một Hà Vĩ Niên khác ở thủ đô.
Theo như anh biết thì sau khi Du Ân bị bệnh, Hà Vĩ Niên đã rủ cô đi ngoài hai lần, một lần để xem triển lãm và một lần là uống cà phê.
Dù biết rằng Du Ân sẽ không đồng ý ở bên Hà Vĩ Niên, nhưng Phó Đình Viễn vẫn rất khó chịu.
Chu Nam gõ cửa bước vào, sau khi báo cáo công việc, Chu Nam nói: "Sếp, tôi có tin tức, chiều hôm qua ông Diệp mới trả tiền mua một căn nhà ở Thịnh Thế Hoa Phủ cho cô Du, Tô Ngưng là hàng xóm của cô ấy, anh có muốn sắp xếp sống ở đó không?” Phó Đình Viễn đồng ý mà không chút do dự: “Ừ." Anh không thể chấp nhận việc sống xa cô, đi nửa vòng thành phố để gặp nhau sẽ rất lãng phí thời gian.
Chu Nam có chút ngượng ngùng: “Nhưng tôi đã kiểm tra, mấy căn nhà đang rao bán trong khu này chỉ có nhà ở dưới lầu của cô Du là thích hợp với anh, nhưng nếu hai người ở lầu trên lầu dưới thì cô ấy sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh?" Đối với những căn nhà khác, hoặc là loại căn hộ không phù hợp, hoặc là tầng không phù hợp, hoặc là phong cách trang trí không đủ công năng, ông chủ của anh ta cần phải chuyển đến trực tiếp ở luôn, yếu tố trang trí của ngôi nhà phải vượt qua kiểm tra.