“Đến ngâm suối nước nóng thôi.” Dịch Thận Chi mỉm cười trả lời câu hỏi này, nhân tiện chào hỏi lại hai người: “Thật là trùng hợp, hai người cũng ở đây à?”
Mặc dù Dịch Thận Chi cực kỳ phản đối việc Phó Đình Viễn tiếp tục theo đuổi Du Ân, nhưng anh ta vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn bảo anh ta đến diễn một vở tình cờ gặp mặt, anh ta cũng chỉ có thể đến hỗ trợ thôi.
Giang Kính Hàn thì có vợ, bác sĩ Hứa Hàng bận rộn công việc, nên người duy nhất có thể giúp Phó Đình Viễn chỉ còn lại anh ta thôi.
Du Ân tỉnh táo lại, quay đầu hỏi Tô Ngưng: “Không phải cậu bao hết rồi sao?"
“Đúng vậy.” Tô Ngưng cũng bối rối, nhưng chỉ là đang đóng kịch.
“Mặc dù đã được bao, nhưng khách vip cũng được chào đón.” Dịch Thận Chi đã trả lời như vậy.
Du Ân mím môi, đúng vậy, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đúng là khách vip, bọn họ muốn vào ngâm nước nóng thì chắc là trực tiếp gọi cho ông chủ ở đây luôn, cho nên dù đã được bao nhưng bọn họ vẫn có thể vào.
Sau khi phân tích một phen, Du Ân đã tin lời Dịch Thận Chi, cô không thể nghi ngờ người bạn thân nhất của cô là Tô Ngưng đang thông đồng với Phó Đình Viễn, đúng không?
Nghĩ đến Phó Đình Viễn, ánh mắt Du Ân rơi vào Phó Đình Viễn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Kết quả là, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Phó Đình Viễn, ánh mắt của người đàn ông sâu như mực, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim Du Ân đột nhiên run lên, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.
Trên mặt thậm chí còn có chút ửng đỏ, dường như cô và Phó Đình Viễn chưa bao giờ có loại cảm giác mập mờ đến mức khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp như thế này.
Lúc đầu, cô là người rung động trước nhưng anh không thích cô, sau này ly hôn, anh có hứng thú với cô, cô hết lòng tránh mặt, cả hai đều không thể mập mờ được.
Bây giờ bọn họ yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, trong cùng một không gian, chẳng phải chỉ dựa vào ánh mắt để truyền cảm xúc sao, cho nên vừa rồi họ có loại cảm giác mơ hồ không nói ra được.
Du Ân không mở mắt ra, Phó Đình Viễn đã mở miệng, nhưng là để mời Du Ân và Tô Ngưng: “Nếu đã gặp thì chúng ta ngồi cùng nhau một lúc đi."
Du Ân không muốn ngồi đó, cô không nghĩ mối quan hệ hiện tại của cô và Phó Đình Viễn thích hợp để ngồi cùng nhau.
Tô Ngưng cũng không ép Du Ân đi qua, nếu như vậy thì không phải sẽ lộ tẩy việc cô ấy hợp tác với Phó Đình Viễn sao?
Cuối cùng, vẫn là Dịch Thận Chi tiến lên để xoa dịu tình hình, anh ta đi tới, nhã nhặn mời hai người: “Không phải chỉ là chia tay thôi sao? Không ai quy định không được ngồi uống trà cùng nhau sau khi chia tay cả đúng không?"
Trước khi Du Ân kịp nói gì, Dịch Thận Chi đã kéo cô đến bàn của họ.
Cô cũng chỉ có thể ngồi xuống, bên cạnh Phó Đình Viễn.
Khi ngồi xuống, cánh tay của cô vô tình chạm vào cánh tay của Phó Đình Viễn, ngay lúc da thịt chạm vào nhau, toàn thân Du Ân như bị điện giật, run rẩy và tê dại.
Tất nhiên, cũng rất xấu hổ.
Sau khi nhanh chóng thụt tay lại, cô hỏi Dịch Thận Chi: “Các người không phải ở Giang Thành sao? Sao lại tới đây ngâm suối nước nóng?"
Du Ân đã muốn hỏi câu này từ nãy giờ.
Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều ở Giang Thành, sao lại đến nơi này để ngâm suối nước nóng chứ?
Dịch Thận Chi mỉm cười giải thích: “Đây không phải là cuối năm sao? Các loại lễ trao giải và tiệc chiêu đãi đều được tổ chức ở thủ đô, gần đây chúng tôi đều đang ở thủ đô."
“Ồ.” Du Ân trả lời và không nói gì nữa.
Tại sao lúc trước không thấy Phó Đình Viễn ở thủ đô cả ngày vào cuối năm chứ?
“Xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại.” Sau khi ngồi một lúc, Tô Ngưng lấy cớ chuồn đi.
Dịch Thận Chi thấy vậy, cũng đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."
Vì vậy, mọi người cũng rút lui, trong lúc nhất thời chỉ còn lại Du Ân và Phó Đình Viễn.
Du Ân như ngồi trên đống lửa, đại não nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ không biết nên tìm cái cớ gì mà rời đi.
Còn chưa kịp nghĩ ra cớ gì, Phó Đình Viễn đã nói chuyện với cô trước, nhưng anh khá lịch sự: “Gần đây em khỏe không?"
“Rất tốt.” Du Ân cười nhẹ, trở nên khá xa cách.
Sau khi nói xong, cô thấy Phó Đình Viễn không thu hồi ánh mắt rơi vào người mình, thay vào đó là ánh mắt càng lúc càng đen hơn, giống như anh không hài lòng với lời nói của cô.
Cô phải lịch sự hỏi: "Còn anh thì sao? Anh có khỏe không?"
“Không ổn lắm.” Phó Đình Viễn cũng thẳng thắn: “Cuối năm bộn bề nhiều việc, ông nội lại ốm, anh hơi sứt đầu mẻ trán.”
“Ông nội bị sao vậy?” Sự chú ý của Du Ân ngay lập tức bị thu hút bởi câu nói ông cụ bị bệnh
Phó Đình Viễn nhấp một ngụm trà và nói: "Vẫn là bệnh cũ.
Thiến Thiến mất rồi, anh lại chia tay em, nhất thời ông cụ không chịu nổi, nên đã phải nhập viện.”
Du Ân rũ mắt xuống không nói gì, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Giọng của Phó Đình Viễn lại vang lên: “Nếu trong lòng em vẫn có ông cụ thì tranh thủ về gặp ông ấy đi.”
Anh không nói thì thôi, nhưng anh vừa nói thì Du Ân lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Đúng vậy, cô nên về gặp ông cụ.
Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ báo hiếu với ông cụ sau khi tái hôn với Phó Đình Viễn, nhưng ai ngờ bây giờ cô lại là người làm tổn thương ông cụ nhiều nhất.
Mặc dù cô không cố ý, nhưng một phần sự đau buồn của ông cụ quả thực là do cô gây ra.
Ông cụ rất thích cô, toàn tâm toàn ý thúc đẩy cuộc hôn nhân của cô với Phó Đình Viễn.
Chắc hẳn ông cụ là người buồn nhất sau khi biết tình trạng thể chất của cô nhỉ.
Phó Đình Viễn có thể nhìn ra sự áy náy và tự trách trong lòng cô, nhẹ giọng nói: "Em đừng nghĩ nhiều, ông nội không phải loại cổ hủ, sẽ không quan tâm đến thân thể của em đâu."
“Lý do lớn khiến ông ấy buồn bã là cháu của ông ấy sẽ tiếp tục cô đơn một lần nữa.” Lời nói của Phó Đình Viễn chứa đựng một nỗi buồn bã khó tả.
Du Ân giả vờ như không nghe thấy và nói: “Sau một thời gian nữa anh sẽ quên em, đến lúc đó lại quen người phụ nữ khác thì tốt rồi."
Sau khi Du Ân nói những lời này, dường như có thứ gì đó đang chặn lại trái tim anh, thậm chí khiến anh rất khó thở.
"Em đi xem tại sao Tô Ngưng vẫn chưa trở lại."
Cô đứng dậy và định đi, nhưng vừa quay đầu lại thì cô đã nghe thấy Phó Đình Viễn thì thầm sau lưng: “Sinh nhật vui vẻ."
Du Ân sững sờ một lúc, ngay lập tức nhận ra Phó Đình Viễn đang gửi một lời chúc mừng sinh nhật muộn màng cho cô.
Cô điều chỉnh tâm trạng và lịch sự quay lại, nở một nụ cười với anh: "Cảm ơn."
Họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói chúc mừng sinh nhật cô, nhưng không ngờ lại trong tình huống như thế này.
Không lâu sau khi Du Ân rời đi, Dịch Thận Chi quay lại, anh ta bối rối hỏi Phó Đình Viễn: “Tại sao cậu lại để người ta đi?"
Phó Đình Viễn rũ mắt xuống uống trà: “Nếu không thì còn có thể làm gì nữa?"
“Cậu đường xa đến đây, vòng vèo hẹn người ta như vậy, thế mà chưa gì đã để người ta đi, sao không ôm lấy người ta, cậu không cảm thấy khó chịu sao?” Dịch Thận Chi thật sự không hiểu Phó Đình Viễn đang nghĩ gì.
Không phải là bị điên rồi chứ? Sao vừa gặp người ta đã trở thành quân tử rồi?
“Cậu nghĩ tôi không muốn sao?” Phó Đình Viễn tức giận nói: “Nhưng nếu tôi làm như vậy với cô ấy vào lúc này, e rằng sau này cô ấy sẽ tránh tôi như tránh rắn rết, tôi có muốn gặp cô ấy thì sẽ không dễ dàng nữa.".