Dịch Thận Chi đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà quyết đoán của Chu Mi, đột nhiên nhận ra cô ấy như thế này thật xa lạ.
Mặc dù họ đã da kề da kề thịt trong nhiều tháng, nhưng vào lúc này dường như anh ta không hề hiểu biết gì về cô ấy cả.
Cô ấy luôn mặc những bộ đồ chuyên nghiệp màu đen hoặc xám, luôn đeo cặp kính to che gần hết khuôn mặt, cô ấy luôn nghiêm nghị và dè dặt, như thể cô ấy không thể pha trò gì được.
Đến nỗi anh ta lầm tưởng rằng cô ấy không thể chơi những trò chơi tình cảm, lầm tưởng rằng cô ấy sẽ không bao giờ là người chủ động nói lời chia tay trong mối quan hệ này với anh ta, lầm tưởng rằng chỉ cần anh không nói lời chia tay trước, cô ấy sẽ ở đó mãi mãi bên cạnh anh ta.
Bởi vì anh ta biết cô ấy yêu mình rất sâu sắc.
Nhưng bây giờ, cô ấy không nghe anh ta nói gì, dứt khoát tuyên bố kết thúc mối quan hệ của họ.
Tàn nhẫn vô tình hơn bất cứ ai.
Đối với người anh em tốt Phó Đình Viễn, anh đã đồng ý không chút do dự với yêu cầu thuyên chuyển khỏi Giang Thành của cô ấy: "Được rồi, chuyện của nhà máy sản xuất Chip phía Nam sẽ giao cho cô."
Một nụ cười nở trên mặt của Chu Mi: “Nếu có thể, hôm nay tôi xin thu dọn đồ đạc và bàn giao công việc, ngày mai tôi đến nhậm chức luôn."
Phó Đình Viễn vẫn vui vẻ đáp: "Không thành vấn đề."
Dịch Thận Chi bị hai người kẻ xướng người họa chọc tức đến mức phì cười.
Tốt xấu gì anh ta cũng là đương sư trong vấn đề này, nhưng không ai trong số họ hỏi ý kiến của anh ta cả.
Chu Mi tuyên bố chia tay mà không hỏi ý kiến của anh ta.
Phó Đình Viễn đồng ý cho Chu Mi đến thành phố G lại càng không hỏi ý kiến của anh ta.
Trong mắt họ, anh ta đã chết sao?
Khi biết tin Chu Mi đã dứt khoát loại bỏ đứa con của họ, tâm trạng của anh ta phức tạp không thể tả, bây giờ Chu Mi và Phó Đình Viễn phớt lờ anh ta như thế này, Dịch Thận Chi ngay lập tức nổi trận lôi đình.
Anh ta trừng mắt nhìn Chu Mi và Phó Đình Viễn, nghiến răng nói: "Được rồi! Tốt! Các người giỏi lắm!"
Anh ta lại giơ ngón tay về phía Chu Mi, giọng nói run run: “Chu Mi, em nói đúng, chúng ta kết thúc rồi."
"Đã kết thúc rồi!"
Dịch Thận Chi hung hăng bỏ lại vài câu, sau đó xoay người rời đi.
Đi được vài bước, anh ta đi qua chiếc ghế đẩu thấp mà Chu Nam vừa đá bay, anh ta lại đá mạnh vào chiếc ghế lần nữa, khiến chiếc ghế nứt ra, nhưng anh ta cũng không quan tâm, Dịch Thận Chi đá tung cánh cửa rồi rời đi trong cơn giận ngút trời.
Sau tiếng sập cửa chói tai, căn nhà hoàn toàn yên bình trở lại.
Du Ân lập tức tiến lên kéo Chu Mi ngồi xuống, đau lòng thuyết phục cô ấy: “Cô vừa mới sảy thai, thân thể cũng rất mệt mỏi, sao có thể nói ngày mai rời đi được chứ?"
Chu Nam cũng lo lắng nói: "Đúng vậy, chị, chị phải giữ sức khỏe tốt mới có thể đi được."
"Hơn nữa, tại sao chị lại xin đến thành phố G? Không phải chị không biết, bên đó rất gần nhà chúng ta.
Nếu mẹ chúng ta biết chị ở gần như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ hút máu chị cả ngày hay sao?"
Dù họ là bố mẹ ruột của mình, nhưng Chu Nam vẫn không khách khí mà oán hận.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của bố mẹ khiến anh ta vô cùng chán ghét, hàng năm họ lấy của con gái Chu Mi rất nhiều tiền, quay về lén đưa cho con trai là anh ta, khỏi phải nói Chu Nam căm ghét như thế nào.
Anh ta nói với họ rất nhiều lần rằng hiện tại anh ta đang giữ chức trợ lý đặc biệt của Phó Đình Viễn, tương đương với phó chủ tịch công ty, lương hàng năm mà Phó Đình Viễn cho anh ta rất cao, cũng không tệ, vì vậy họ không cần phải lấy tiền của Chu Mi cho anh ta.
Nhưng bố mẹ anh ta nói gì?
Nói rằng dù anh ta có bao nhiêu tiền, họ vẫn sẽ lấy của Chu Mi, vì Chu Mi là con gái, là người ngoài, nếu bọn họ không lấy bớt tiền của Chu Mi thì sau khi cô ấy kết hôn, tiền của cô ấy sẽ trở thành của người khác.
Chu Nam suýt nữa tức chết, điều này đã gây nên một trận ầm ĩ giữa bọn họ.
Kết quả là họ không hề suy xét, thậm chí còn khóc lóc, mắng mỏ, nói rằng anh ta bất hiếu, nói họ làm việc chăm chỉ và tính toán mọi cách không phải đều là vì con trai mình sao.
Nếu không phải Chu Mi ngăn cản, anh ta đã cam tâm cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi.
Vì vậy, những năm này anh ta rất ít khi về, trừ những ngày sum họp gia đình như lễ tết thì phải về, còn lại anh ta thường không chịu về.
Bị bố mẹ đối xử khắc nghiệt như vậy, tuy rằng ngoài miệng Chu Mi không nói gì, nhưng Chu Nam có thể thấy rõ cô ấy đã bị tổn thương, vì mấy năm gần đây cô ấy còn không về nhà vào những ngày tết, lấy việc làm thêm giờ như một cái cớ.
Tất nhiên, cô ấy sẽ mua một đống thứ cho bố mẹ họ cộng với một khoản tiền chuyển khoản khổng lồ, bọn họ cười tươi rạng rỡ, cũng không có ý kiến gì với việc Chu Mi không về.
Nói cách khác, trong lòng họ, đứa con gái này có về hay không cũng không quan trọng, miễn là họ nhận được tiền của cô ấy là được rồi.
Cho nên, nếu Chu Mi đến thành phố G, bọn họ sẽ suốt ngày đào tiền của Chu Mi để hút máu cô ấy không phải sao?
Chu Mi nở nụ cười yếu ớt: “Sao em lại nói bố mẹ như vậy? Bọn họ dù sao cũng sinh ra chúng ta, cho bọn họ một ít tiền là điều nên làm mà."
"Chị cho họ một ít tiền ư? Họ lấy gần hết tiền lương của chị rồi còn gì?" Chu Nam tức giận muốn chết.
Anh ta quay sang cầu xin Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, anh đừng để chị gái tôi đến thành phố G."
Phó Đình Viễn đương nhiên biết tình hình ở nhà Chu Mi, vì vậy anh nghiêm nghị nhìn Chu Mi và nói: "Vừa rồi tôi đồng ý vui vẻ là để giúp cô chọc tức Dịch Thận Chi.
Bây giờ tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, cô có thể chọn không đi."
Giọng điệu của Chu Mi rất kiên định: “Đây là kết quả của việc tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng."
Cô ấy không muốn ở lại Giang Thành nữa.
Cô ấy là cánh tay phải của Phó Đình Viễn, nếu cô ấy ở lại Giang Thành, thì sẽ gặp Dịch Thận Chi trong nhiều tình huống kinh doanh khác nhau.
Nếu bọn họ chỉ là chia tay đơn giản thì cô ấy có thể hờ hững đối diện với Dịch Thận Chi.
Nhưng bây giờ giữa họ có một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh nhỏ thuộc về hai người họ.
Trong lòng cô ấy không thể vượt qua rào cản này, vì vậy cô ấy phải đi.
Cô ấy bỗng có thể hiểu quyết định ly hôn với Phó Đình Viễn của Du Ân khi đó, thực sự là không thể đợi một giây nào nữa, chỉ bằng cách rời đi, cô ấy mới có thể cứu vãn trái tim đầy sẹo của mình.
Thấy thái độ kiên định của cô ấy, Phó Đình Viễn nói: "Được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng Du Ân nói đúng, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt trước khi rời đi."
Chu Mi kiên quyết lắc đầu: “Sếp Phó, nếu anh thật sự tốt với tôi, hãy để tôi rời đi càng nhanh càng tốt."
"Cơ thể của tôi rất tốt, không đến mức gục ngã vì bị sẩy thai đâu."
Chu Mi nhất quyết rời đi, Phó Đình Viễn cũng không thể nói gì thêm.
“Chị!” Chu Nam tức giận đến đỏ cả mắt.
Chu Mi thản nhiên mỉm cười an ủi anh ta: “Đừng lo lắng, chị đã nhờ bạn học giúp tìm chỗ ở, chị chỉ cần xách túi vào ở là được rồi.
Khi đến thành phố G, chị sẽ nghỉ ngơi thật tốt."
"Là em đó, chị rời đi lúc này, chỉ sợ công việc sau này của em sẽ càng thêm mệt mỏi.
Em phải cố gắng vì chủ tịch Phó của chúng ta, anh ấy là cha mẹ cơm ăn áo mặc của chúng ta đấy."
Chu Mi đang nói đùa, nhưng Chu Nam và những người khác đều hy vọng rằng Chu Mi có thể khóc rống lên.
Khóc để trút nỗi đau trong lòng tốt hơn rất nhiều so với việc giữ trong lòng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Du Ân nhìn Chu Mi, đau lòng mím môi.
Nỗi đau có thể nói không phải là nỗi đau thực sự.
Không nói ra được mà cứ luôn ôm trong lòng, đó mới là nỗi đau đớn vô tận..