Du Ân thực sự đã đánh anh vài cái, nhưng cô đột nhiên bật khóc là vì cảm thấy có lỗi khi đã phản bội tình cảm của anh, nhưng cô không thể nói với anh điều đó, đánh anh vài cái như vậy thì có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Phó Đình Viễn không hề chống cự, cứ để cô đánh tùy ý.
Cô không thể làm tổn thương anh bằng chút sức lực đó, sau khi cô đánh xong, anh lại kéo cô vào lòng và ôm chặt lấy cô.
Du Ân không vùng vẫy nữa, vì vùng vẫy cũng vô ích.
"Em đến trêu chọc anh trước, luôn miệng nói yêu anh, trong hay ngoài nhà đều đối xử tốt với anh, nấu ăn ngon như vậy, anh bị em mê hoặc đến mức không thể sống xa em, bây giờ em lại không cần anh nữa.
” Phó Đình Viễn vùi mặt vào cổ cô: “Anh mới là người nên khóc đấy.
"
Ban đầu Du Ân vẫn còn hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe những lời cuối cùng của Phó Đình Viễn, cô không thể không bật cười trong vòng tay anh.
Cô không thể tưởng tượng một người đàn ông như Phó Đình Viễn khi khóc sẽ như thế nào, cô cũng không phải cố ý không cần anh mà.
Làm sao cô có thể đành lòng không cần anh chứ?
Cô đã đợi anh lâu như vậy mới đến lúc anh yêu cô mà.
Nghĩ rằng chuyện họ phải dùng bữa với mẹ con Hứa Hàng, cô nhanh chóng nhắc nhở: "Đi thôi, nếu không sẽ đến muộn đấy.
"
Lúc này Phó Đình Viễn mới buông cô ra, cả hai cùng nhau ra ngoài.
Bữa trưa do Phó Đình Viễn chủ trì, để bày tỏ lòng cảm ơn mẹ của Hứa Hàng đã giới thiệu bác sĩ.
Mẹ của Hứa Hàng tên là Tiết Quân, cũng là một bác sĩ, là một người cực kỳ dễ gần, không có tính kiêu ngạo và thành kiến như nhiều phu nhân giàu có.
So với Đổng Văn Tuệ, mẹ của Phó Đình Viễn, không biết là bà ấy dễ dàng hòa hợp hơn bao nhiêu lần.
Trong bữa tiệc, bà ấy nhìn Phó Đình Viễn và Du Ân, xúc động nói: "Hai cháu đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, hy vọng chuyến đi của chúng ta sẽ thuận lợi, các cháu sẽ có thể yên tâm sống tốt.
"
Những lời nói của Tiết Quân là những lời chúc phúc dành cho Du Ân và Phó Đình Viễn, dường như không biết chuyện hiện tại hai người đã xa cách.
Du Ân cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì, nên cô chỉ lắng nghe.
Tiết Tuấn nói xong liền liếc nhìn Hứa Hàng đang ở bên cạnh: “Không biết đến bao giờ bác mới có thể nhìn thấy bóng dáng của con dâu nữa.
"
Hứa Hàng: "! "
Được rồi, lại sắp thúc giục chuyện cưới xin đấy.
Anh ta đã nghe mấy lời này nhiều đến mức giống như gió thoảng bên tai.
Nhắc mới nhớ, anh ta cũng là một tài năng trẻ hiếm có ở Giang Thành, xung quanh anh ta rõ ràng có rất nhiều phụ nữ tôn sùng, nhưng tại sao mẹ lại giữ tâm lý anh ta sẽ không kiếm được con dâu cho mẹ chứ?
Mỗi lần gặp nhau, mẹ luôn thúc giục anh ta tìm bạn gái để cưới, hoặc giới thiệu bạn gái cho anh ta, khiến anh ta phiền muốn chết.
Đúng như dự đoán của anh ta, Tiết Quân cười hỏi Du Ân: “Bên cạnh cháu có cô gái nào thích hợp để giới thiệu cho Hứa Hàng nhà bác không?"
Không đợi Du Ân nói gì, Tiết Quân lại nói tiếp: “Bác sĩ như tụi bác đã từng chứng kiến sinh tử rất nhiều, cho nên không có thành kiến với những người thuộc dòng dõi gì cả, miễn là đối phương có nhân phẩm tốt, toàn tâm toàn ý sống với Hứa Hàng là được.
"
Tiết Quân là một người chu đáo, bởi vì bà biết rằng Du Ân bị Đổng Văn Tuệ bắt chẹt, cho nên cũng sợ Du Ân hiểu lầm bà ấy cũng sẽ quan tâm đến mấy thứ gia cảnh đó, vì vậy bà mới nhanh chóng giải thích.
Du Ân cười nhẹ nói: "Bác sĩ Hứa rất xuất sắc nên không phải lo không tìm được bạn gái đâu ạ.
"
“Làm sao mà không lo lắng được chứ?” Tiết Quân đau đầu không thôi: “Cháu xem Đình Viễn và Giang Kính Hàn đều đã chia tay cuộc sống độc thân, Dịch Thận Chi thì có rất nhiều cô gái xung quanh, còn nó, ngay cả một cô bạn gái cũng không có, giống như thầy tu vậy.
”1
Tiết Quân không chút khách khí mà phỉ nhổ con trai mình, Hứa Hàng tức giận, sắc mặt thay đổi: “Mẹ!"
“Còn gào cái gì?” Tiết Quân khịt mũi: “Nếu con tiếp tục độc thân như thế này, mẹ sẽ nghi ngờ con thích đàn ông đấy.
”
Hứa Hàng tức giận đến mức cầm lấy bình nước trước mặt, uống một ngụm nước lớn để dập lửa.
Phó Đình Viễn hớn hở nín cười, Dư Ân sợ Tiết Quân thật sự cho rằng Hứa Hàng thích đàn ông, nên vội vàng nói: "Bác sĩ Hứa cũng có phụ nữ nên không thích đàn ông đâu ạ.
"
Ngụm nước mà Hứa Hàng vừa uống đã bị anh ta phun ra mà không hề báo trước, Phó Đình Viễn đã kịp thời ôm Du Ân vào lòng, hoàn hảo tránh được, nhưng bản thân Hứa Hàng lại bị sặc và ho khan.
Du Ân đang tự gây tai họa đấy biết không hả?
Theo tính cách của mẹ thì sẽ ép hỏi Du Ân cho ra người phụ nữ đó là ai.
Quả nhiên, anh ta thấy mẹ mình đã bình phục sau cú sốc, nắm lấy tay Du Ân và hỏi: "Nó từng có phụ nữ ư? Cô gái đó là ai? Cháu có biết không?"
Tiết Quân giống như nóng lòng muốn biết đối phương là ai, nếu có thể thì sẽ tới cửa cầu hôn ngay lập tức, Du Ân có chút khó xử ngẩng đầu nhìn Hứa Hàng.
Nếu Hứa Hàng muốn mẹ anh ta biết về sự tồn tại của Tống Nghênh, vậy thì sẽ giữ im lặng, cô đương nhiên sẽ nói ra.
Nếu Hứa Hàng không muốn mẹ anh ta biết chuyện này, anh ta sẽ nhanh chóng ra mặt giải vây cho cô và nói vài câu lấy lệ với mẹ.
Tuy nhiên, Du Ân cá rằng theo thái độ hiện tại của Hứa Hàng đối với Tống Nghênh, Hứa Hàng sẽ không cho mẹ anh ta biết về sự tồn tại của Tống Nghênh.
“Mẹ!” Hứa Hàng tiến lên kéo Tiết Tuấn ra, nhéo trán nói: “Mấy người lão Phó chỉ muốn trêu chọc con thôi, làm gì có phụ nữ nào chứ.
”
Phó Đình Viễn kịp thời giúp Hứa Hàng giải vây, đồng thời cũng giúp Du Ân ra khỏi vòng vây: “Bác à, quả thực là bọn cháu chỉ trêu chọc Hứa Hàng thôi, Du Ân không biết nên đã tưởng là thật.
"
Phó Đình Viễn luôn có tiếng tốt trước mặt các trưởng bối, nghe anh nói vậy, Tiết Quân lập tức tin tưởng, nhưng bà ấy vẫn cố chấp xác nhận với Du Ân: “Có thật là trò đùa của họ không?"
Với thái độ của Hứa Hàng, Du Ân đương nhiên sẽ không nói chuyện của Tống Nghênh ra, vì vậy cô cười gật đầu: “Cháu cũng nghe Phó Đình Viễn nói, không ngờ đó chỉ là một trò đùa.
"
Tiết Quân buông tay cô đầy tiếc nuối: “Ôi làm bác mừng hụt, còn tưởng cuối cùng nó cũng đã giác ngộ chứ.
"
Tiết Quân rất quan tâm đến sự kiện cả đời của Hứa Hàng, Du Ân thật sự không ngờ, nhưng mà Hứa Hàng quả thực chưa giác ngộ, nếu như đã giác ngộ, anh ta sẽ không đối xử với Tống Nghênh như vậy.
Tiết Quân mất mác đứng dậy: “Bác đi vệ sinh.
"
Sau khi Tiết Quân ra khỏi phòng riêng, Hứa Hàng thả người xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Du Ân nhớ tới Tống Nghênh, đột nhiên muốn Hứa Hàng cảm thấy không thoải mái, vì vậy cười nhẹ hỏi Hứa Hàng: “Bác sĩ Hứa, anh có biết Tống Nghênh dự định từ chức và rời đi không?"
“Cái gì?” Hứa Hàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, hoài nghi hỏi Du Ân: “Cô nói cái gì? Cô ấy định từ chức sao?”
Du Ân thản nhiên nói: "Đúng vậy, tối qua khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau, cô ấy nói rằng cô ấy muốn đến thành phố G với Chu Mi, như vậy họ có thể tiếp tục làm bạn.
"
Vẻ mặt của Hứa Hàng tràn đầy tức giận: “Cô ấy mới đến bệnh viện của chúng tôi mấy tháng mà định từ chức ư? Hợp đồng lao động của cô ấy đã ký mấy năm đấy!"
Dường như vẫn còn chưa hả giận, anh ta lại căm phẫn nói: "Với một người hờ hững như cô ấy, bệnh viện nào dám dùng cô ấy chứ?"
“Không được, tôi đi tìm cô ấy!” Hứa Hàng đứng dậy hung hăng rời đi.
.