Sau khi đến An Thành, bọn họ về khách sạn đặt phòng trước, không biết có phải vì họ đã ngồi trên xe từ nãy giờ không, khi bước xuống xe, Du Ân có chút cảm giác chóng mặt và khó chịu.
Nhưng cô không nói gì với Phó Đình Viễn và Tiết Quân, tự mình chịu đựng.
Đặt phòng xong, cả ba người về phòng nghỉ ngơi, Du Ân vừa vào cửa liền ném người xuống giường, cũng không biết tại sao, từ lúc biết bị bệnh đến giờ, cô cảm thấy cơ thể mình yếu đi rất nhiều.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, có tiếng gõ cửa, giọng nói của Phó Đình Viễn truyền đến: "Du Ân."
Du Ân rất không nói nên lời, anh lái xe suốt một quãng đường, không mệt sao? Bây giờ lại qua đây tìm cô làm gì?
Chống đỡ thân thể khó chịu, cô bước tới mở cửa, dựa vào tường yếu ớt hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"
Phó Đình Viễn lo lắng nói: "Lúc nãy vừa xuống xe, anh thấy sắc mặt của em không được tốt lắm, em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Vẻ mặt của Du Ân đanh lại, cô không ngờ anh lại quan sát kỹ lưỡng như vậy, thật sự nhìn ra được cô không thoải mái.
“Đầu em hơi choáng váng, có lẽ là do say xe rồi.” Nếu đã bị anh nhìn ra thì Du Ân cũng không giấu giếm nữa.
Phó Đình Viễn sải bước đi vào, ôm ngang eo cô: “Em lên giường nghỉ ngơi đi."
Du Ân: "..."
Cô chỉ hơi chóng mặt thôi, chưa đến mức không thể đi được mà, anh tính ôm cô làm gì hả?
Trước khi cô định thần lại, Phó Đình Viễn đã đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn bông, chỉnh lại cái gối, xoay người đi đun nước nóng.
Du Ân tựa vào đầu giường nhìn bóng người cao lớn bận rộn qua lại, sống mũi có chút đau nhức.
Anh đã lái xe hơn hai giờ, người nên nghỉ ngơi lúc này phải là anh mới đúng...
Phó Đình Viễn quay đầu lại, thấy mắt và mũi cô đều đỏ ửng, anh nhanh chóng đưa tay lên sờ trán cô: "Có khó chịu không? Có muốn đưa em đến bệnh viện trước không?"
Du Ân gạt đi nỗi khó chịu, lắc đầu: “Không cần đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Cô chỉ hơi chóng mặt thôi, chắc là không sao đâu
Hai người không ai lên tiếng nữa, căn phòng chìm vào im lặng.
Ngay khi Du Ân vừa nhìn lên, đã thấy Phó Đình Viễn đang nhìn chằm chằm vào cô, ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Du Ân mềm nhũn, đột nhiên muốn nhào vào vòng tay anh và được anh giữ chặt.
Nhưng cô lại kiềm chế sự kích động của mình, cô biết một khi cô chủ động nhào vào vòng tay của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn sẽ càng không thể buông cô ra.
Vì vậy, cô cụp mắt xuống, dồn dập đuổi người: “Anh về đi, em không sao đâu."
Phó Đình Viễn từ chối ngay: “Không, anh sẽ ở đây để chăm sóc em."
Du Ân trừng mắt nhìn anh, anh lại đang kiếm cớ ở lại sao?
Phó Đình Viễn phớt lờ ánh mắt dữ tợn của cô, vươn tay đưa nước cho cô.
“Anh sẽ nằm một lát.” Sau khi Du Ân uống xong, Phó Đình Viễn đặt cốc nước xuống và nằm xuống bên cạnh cô.
Du Ân vốn dĩ muốn đuổi anh xuống, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt trong mắt anh, lòng cô dịu lại.
Mấy ngày nay anh cứ chạy lung tung, sao cô có thể nhẫn tâm đuổi anh đi khi anh muốn nghỉ ngơi chứ?
Ngay khi cô vừa mềm lòng, Phó Đình Viễn lập tức được voi đòi tiên, thậm chí còn lăn qua ôm lấy cô, Du Ân yếu đến mức không thể thoát ra nên đành phải để anh ôm cô.
Không bao lâu sau, hơi thở đều đều của người đàn ông truyền vào tai, Du Ân cảm thấy ấm áp lại an toàn, cũng bất giác chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Du Ân đang mê man nghe thấy ai đó gọi tên cô một cách lo lắng: “Du Ân? Du Ân!"
"Sao em lại sốt rồi?"
"Em khỏe không?"
Giọng nói của người đàn ông rất sốt ruột, thậm chí có chút run rẩy, Du Ân khó khăn nhận ra đó là giọng của Phó Đình Viễn.
Cô muốn đáp lại anh, nhưng tay và chân cô yếu đến mức không thể cử động, đến mắt cũng không mở ra nổi.
Cô không thể đáp lại, liền nghe thấy Phó Đình Viễn vội vàng gọi điện thoại cho Tiết Quân: “Bác Tiết, Du Ân bị sốt rồi, bác đến xem một chút được không?"
Du Ân không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, vì cô đã lâm vào hôn mê.
Phó Đình Viễn vuốt ve vầng trán nóng bỏng của Du Ân, hoảng sợ đến mức trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Du Ân như thế này, lần trước anh đến Bắc Kinh để gặp cô, mặc dù cô cũng đang bị bệnh, nhưng lúc đó cô đã tốt hơn rất nhiều, không còn sốt nữa.
Anh tỉnh dậy vì thấy hơi nóng, còn nghĩ là do nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, sau khi tỉnh dậy anh mới biết đó là thân nhiệt của Du Ân trong vòng tay anh, anh đã gọi mấy lần nhưng cô không phản ứng, nên anh đành phải nhanh chóng gọi cho Tiết Quân.
Tiết Quân vội vàng chạy tới, bắt mạch cho Du Ân, cau mày nghiêm nghị nói: "Mạch rất yếu, sốt cao chắc là do cơ thể bị viêm.
Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Hai người không chậm trễ một giây phút nào, lập tức đưa Du Ân đến bệnh viện gần nhất.
Sau một loạt các cuộc kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng Du Ân bị viêm phổi cấp tính ở người lớn và phải nhập viện ngay lập tức.
Nghe bác sĩ nói xong, Tiết Quân lẩm bẩm: "Viêm phổi cấp tính ư?"
“Đây là do lửa giận trong lòng quá nhiều, tức giận về mặt tâm lý.” Bản thân Tiết Quân là một bác sĩ, vừa nghe đã biết chuyện gì đã xảy ra với Du Ân.
Nhìn cô gái yếu ớt và hôn mê trên giường bệnh, Tiết Quân đau lòng thở dài một hơi.
Rốt cuộc là do Phó Đình Viễn đang ép cô quá, anh chỉ muốn nhanh chóng nối lại tình xưa tốt đẹp với cô, nhưng lại quên mất áp lực mà cô đang phải gánh chịu.
Phó Đình Viễn lo lắng hỏi Tiết Quân: “Cô ấy bị sao vậy? Lửa giận trong lòng quá nhiều là sao ạ?"
“Cho cô ấy nhập viện trước đã.” Tiết Quân không nói lý do ngay.
Bây giờ không phải lúc để hỗn loạn.
Phó Đình Viễn giúp Du Ân làm thủ tục nhập viện và ổn định, bác sĩ lại can thiệp điều trị, đã qua nửa giờ rồi.
Tiết Quân nhìn Phó Đình Viễn đang ở cạnh giường Du Ân và nắm chặt tay cô, đau lòng nói: "Tiền bối của bác nghe nói Du Ân bị ốm nên đã vội vã đến đây rồi."
“Cảm ơn bác.” Lúc này Phó Đình Viễn không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, cảm ơn bà ấy bằng giọng nói khàn khàn và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Du Ân.
Cảm giác tội lỗi và tự trách trong lòng như muốn nuốt chửng anh, trước đó Du Ân đã bị ốm một trận, lại bay về Giang Thành gặp ông nội, còn chưa nghỉ ngơi đã bị anh kéo anh đến gặp bác sĩ đông y, thảo nào cô lại đổ bệnh.
Phó Đình Viễn cúi đầu hôn lên những ngón tay mảnh mai của cô, nếu anh có thể thay cô gánh vác những đau khổ này thì tốt biết bao.
Tiết Quân không nói gì thêm khi thấy anh như vậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh rồi đi ra ngoài trước.
Sau khi Tiết Quân đợi tiền bối đến, đã vội vàng đưa bà ấy đến phòng của Du Ân.
Sau khi tiền bối của Tiết Quân kiểm tra mạch của Du Ân, bà ấy đột nhiên nói: "Các người không nên đưa cô ấy tới tìm tôi vào lúc này."
"Đứa nhỏ này rõ ràng là do tích tụ trong lòng, nín nhịn lâu ngày đã sinh ra bệnh."
Tiền bối của Tiết Quân họ Hàn, đã gần sáu mươi tuổi, bà cụ tóc bạc phơ, nhưng dáng vẻ lạnh lùng hiện tại cũng khiến người ta rất sợ hãi.
“Đó cũng là điều mà em đã phán đoán.” Tiết Quân cũng thở dài..