Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Vì chuyện này mà Đổng Văn Huệ - mẹ anh đã tới gây sự với anh, sau đó ông cụ dứt khoát làm kẻ ác, nói với Đổng Văn Huệ rằng, ông vẫn chưa chết, mà vẫn còn là gia chủ nhà họ Phó, ông đã nói không cho phép bọn họ về thì bọn họ không được phép về.
Cuối cùng Đổng Văn Huệ cũng yên tĩnh lại, không dám nhắc đến chuyện quay về ăn Tết nữa, nhưng bà ta thường xuyên gọi điện khóc kể với anh, nói mình sống với Phó Giang đau khổ đến nhường nào.
Mặc dù bây giờ, dưới mi mắt của bà ta, Phó Giang khó mà tìm kiếm người phụ nữ khác, nhưng hai người tam quan không hợp, tính tình lại đối chọi gay gắt, dăm ba bữa lại cãi nhau một trận, Đổng Văn Huệ nói mình sắp bị Phó Giang chọc cho tức chết rồi.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Phó Đình Viễn bỗng đổ chuông, là Đổng Văn Huệ gọi tới.
Phó Đình Viễn dứt khoát cúp máy.
Du Ân nhìn vẻ mặt tràn đầy phiền chán của anh, rồi ngẫm nghĩ khuyên nhủ anh: "Nếu không thì anh hãy khuyên nhủ bọn họ ly hôn đi."
Du Ân cảm thấy Đổng Văn Huệ và Phó Giang không thể nào chung sống được nữa, nếu ly hôn, chẳng phải sẽ tốt cho cả hai hay sao?
“Ha!” Phó Đình Viễn cười khẩy: “Em tưởng anh chưa từng khuyên nhủ bọn họ à? Nhiều năm về trước, anh đã từng lên tiếng khuyên nhủ, nhưng mẹ anh sống chết không chịu ly hôn.”
“Bà ấy cho rằng chỉ cần mình giữ vững vị trí bà Phó thì có thể sống trong vinh hoa phú quý suốt cuộc đời.” Vì bà ta là mẹ ruột của mình, nên Phó Đình Viễn không thể nào nói thẳng rằng hành vi này của Đổng Văn Huệ ngu xuẩn đến nhường nào.
Về điểm này, Du Ân có thể nhìn thấu hơn mẹ của anh nhiều.
Trước đây cô cảm thấy mình không thể sống chung với anh được nữa, nên đã quyết định làm đơn ly hôn.
Du Ân cũng không ngờ Đổng Văn Huệ lại không sáng suốt như vậy, cô lại đề nghị: "Nếu không thì anh đừng để cho bọn họ suốt ngày chung sống với nhau nữa? Cứ giày vò lẫn nhau như vậy cũng không phải là cách."
“Không được!” Giọng điệu của Phó Đình Viễn hơi dữ tợn, thậm chí hơi oán hận: “Bọn họ đã hại anh và Phó Thiến Thiến thê thảm như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ sống một cách vô tư như thế?”
Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn lại trở nên kích động mất kiểm soát như vậy.

Trong ấn tượng của cô, cô hiếm khi nhìn thấy Phó Đình Viễn mất kiểm soát như thế, có thể thấy Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã khiến trái tim anh thật sự nguội lạnh.
Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn đang lái xe, Du Ân sợ mình nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh, nên im lặng không nói gì nữa.
Một lúc sau, Phó Đình Viễn vừa giống như cam kết vừa giống như trút bầu tâm sự: "Nếu anh có con, anh nhất định sẽ không bỏ mặc bọn trẻ, anh nhất định sẽ rất yêu thương các con, cho bọn trẻ một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, để bọn trẻ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình."
Có lẽ Phó Đình Viễn chợt nhớ đến tình trạng sức khỏe của Du Ân, nên nói tiếp: "Thật ra, anh cũng không mong đợi gì nhiều về con, anh rất sợ mình không phải là người ba đạt tiêu chuẩn, để con của mình cũng phải chịu khổ như vậy."
"Do đó không có con cũng rất tốt."
Phó Đình Viễn thật lòng nói, vừa nghĩ đến ngộ nhỡ con của mình cũng phải chịu khổ giống như mình, anh dứt khoát không muốn có con nữa.
Du Ân chẳng hề do dự tiếp lời anh: “Nếu anh làm ba, em tin rằng anh sẽ là một người ba làm tròn bổn phận, anh sẽ yêu thương che chở cho con của anh, dùng lòng dịu dàng và kiên nhẫn để bầu bạn, nuôi dưỡng các con, chắc chắn anh sẽ là người ba tốt."
Du Ân vừa dứt lời, Phó Đình Viễn liền phát ra tiếng cười trầm thấp, nhân lúc xe đang dừng chờ đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Du Ân bằng ánh mắt sâu xa: "Du Ân, em biết không, kể từ khi chúng ta ly hôn, đây là lần đầu tiên em khen anh một cách thành thật như vậy."
Du Ân cụp mắt nói: "Em chỉ nói sự thật mà thôi."
Phó Đình Viễn hoàn toàn khác ba anh, từ đầu đến cuối, Phó Giang luôn là công tử bột chơi chưa đã, cho dù bây giờ đã lớn tuổi đi chăng nữa, vẫn không đáng tin cậy.
Nhưng Phó Đình Viễn thì khác, từ thành tựu và kế hoạch trong sự nghiệp của anh có thể thấy, anh là người biết mình muốn gì, hơn nữa anh cũng sẽ vì thế mà nỗ lực.
Nếu anh muốn trở thành người ba tốt, chắc chắn anh sẽ làm được.
Nhưng tiếc rằng...!Cơ thể cô chưa chắc đã cho anh cơ hội được làm cha.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nữa, đến sân bay, Du Ân đi ký gửi hành lý chuẩn bị lên máy bay, dù Phó Đình Viễn lưu luyến đến cỡ nào, cũng chỉ có thể thả cô đi.
Du Ân vốn cho rằng chuyến bay về Bắc Kinh lần này của mình sẽ rất yên bình, ai dè vừa lên máy bay đã nhìn thấy một người quen.

Mặc dù quen biết, nhưng cô chẳng muốn nói chuyện với đối phương.
Người đó là Tử Dạ, cô ta đang ngồi ở hàng ghế sau của Du Ân.

Sau khi nhìn thấy Du Ân đang tìm chỗ ngồi, rõ ràng vẻ mặt của cô ta hơi lúng túng, rồi cô ta tự dưng nhìn Du Ân bằng ánh mắt hơi khinh bỉ.
Du Ân phớt lờ bộ dạng kỳ quái của Tử Dạ, thản nhiên ngồi vào chỗ chỉnh lại tư thế, rồi đeo tai nghe, cúi đầu đọc sách.
Ban đầu Tử Dạ đứng về phe Thẩm Dao, sau đó lại làm căng với Thẩm Dao, bị Thẩm Dao đuổi ra khỏi Dao Trì, để Ngô Mẫn - trợ lý bên cạnh của cô ta lên thay thế vị trí của cô ta.

Nghe nói vì chuyện này mà Tử Dạ đã bị giới biên kịch cười nhạo một trận.
Sau đó Thẩm Dao rớt đài, Ngô Mẫn kia cũng biến mất.
Nghe nói bây giờ Tử Dạ lại quay về viết sách trên mạng, nhưng sách mới tung ra gần như chìm nghỉm, không hề gây ra chút sóng gió, càng không bán được bản quyền phim ảnh, cho dù trang web tâng bốc cô ta đến cỡ nào cũng vô ích.
Du Ân không hề đồng cảm về việc sa sút hiện tại của Tử Dạ và Ngô Mẫn.

Mấy năm gần đây, rất nhiều sóng gió trong giới văn học mạng, thậm chí là trong giới biên kịch đều do hai chủ tớ này gây ra.

Tử Dạ là chủ mưu, Ngô Mẫn cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Du Ân lấy hành lý, chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tử Dạ sải bước đi ngang qua người cô, thậm chí còn ác ý va vào cô, khiến cả người Du Ân lảo đảo.
Tố chất của Tử Dạ này cực kỳ xấu xa, lẽ ra lúc nãy cô nên giả vờ ngã xuống sàn bị thương, để Tử Dạ gánh chịu hậu quả.
Nhưng cô không vô liêm sỉ như thế.
Du Ân thầm nghĩ, nếu lần sau cô còn gặp Tử Dạ, cô nhất định phải nghĩ cách khiến Tử Dạ xấu hổ, bằng không Tử Dạ sẽ thật sự cho rằng cô là quả hồng mềm.
Diệp Văn đến đón Du Ân, lúc Du Ân ngồi vào xe thì nhìn thấy Tử Dạ cũng ngồi vào xe ở phía trước, hình như người lái xe là một cô gái trẻ, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên Du Ân không thể nhìn thấy rõ người phụ nữ đó là ai.
Ngày thứ hai Du Ân quay về Bắc Kinh, Diệp Văn đã dẫn cô đi ăn cùng Thiệu Kinh.
Diệp Văn nhắc đến Thiệu Kinh với vẻ mặt rất phiền chán: "Nếu không phải ba nể tình sau này chúng ta vẫn phải hợp tác với ông ta, ba thật sự không muốn dính dáng đến ông ta nữa."
Bởi vì lần này Thiệu Kinh cực kỳ để tâm đến bộ phim mới, nên Diệp Văn vốn có ấn tượng rất tốt với Thiệu Kinh, nhưng lần trước Bạch Thanh Thanh đã tạo ra scandal với Phó Đình Viễn, đã khiến Diệp Văn suýt tức gần chết.
Mọi người đều biết, quãng thời gian trước Phó Đình Viễn đang cố gắng quay lại với con gái của ông ấy, mà Bạch Thanh Thanh là người phụ nữ của Thiệu Kinh, lại tạo ra scandal như vậy, làm sao ông ấy có thể cho ông ta sắc mặt tốt?
Diệp Văn tức đến mức suýt chấm dứt hợp đồng với Thiệu Kinh, Thiệu Kinh đã xin lỗi ông ấy một trận, còn nói ông ta hoàn toàn không biết Bạch Thanh Thanh sẽ làm như vậy, thiếu điều chưa quỳ xuống cầu xin ông ấy, nên ông ấy mới miễn cưỡng tha thứ cho Thiệu Kinh.
Sau đó, ông ấy lại nghe Thiệu Kinh nói vị đối tác kia của ông ta đã đá Bạch Thanh Thanh ra khỏi Tinh Sang, bây giờ cục tức trong lồng ngực của Diệp Văn mới tan biến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui