Diệp Văn đứng chắn trước người Du Ân, nhìn Bạch Thanh Thanh bằng đôi mắt lạnh băng, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
“Bạch Thanh Thanh!" Thiệu Kinh nổi trận lôi đình, kéo mạnh Bạch Thanh Thanh, ông ta thật sự rất sợ Bạch Thanh Thanh lại chọc giận tới Diệp Văn.
Bạch Thanh Thanh vùng ra khỏi ông ta, sau đó trừng mắt nhìn Du Ân nói: "Du Ân, nghe nói trong khoảng thời gian này cô không sống ở Giang Thành, cũng không sống ở thủ đô đúng không? Mà đi đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh để ở?”
Bạch Thanh Thanh vừa nói ra lời này, hàng lông mày của Diệp Văn tức khắc cau lại.
Nhưng Du Ân thì vẫn rất bình tĩnh, cô thong dong nhìn Bạch Thanh Thanh hỏi: “Chuyện của tôi có liên quan gì tới cô sao?”
Kỳ thật, Du Ân có thể đoán được đại khái Bạch Thanh Thanh muốn làm gì rồi, mới vừa nãy thôi, thời điểm Bạch Thanh Thanh tiến vào cô đột nhiên nhớ tới, người phụ nữ ngồi trên xe Tử Dạ ở sân bay trước đó chính là Bạch Thanh Thanh.
Bởi vì bộ quần áo màu hồng nhạt Bạch Thanh Thanh đang mặc trên người hôm nay, giống hệt với người phụ nữ lái xe kia.
Khả năng Bạch Thanh Thanh cũng không quá để ý tới một biên kịch nhỏ như cô, nhưng Tử Dạ thì khác.
Về công về tư Tử Dạ chẳng có lý do gì để gặp cô, nhưng e là hành tung mấy ngày hôm nay của cô Tử Dạ đều tìm hiểu rõ ràng, mà lần này Tử Dạ tới Bắc Kinh, đoán chừng là để bố trí Bạch Thanh Thanh đi nói bậy về cô, do đó đã có thỏa thuận gì đó với Bạch Thanh Thanh.
Hiện tại Tử Dạ đang trong tình thế chật vật vô cùng, nên rất có thể cô ta sẽ yêu cầu Bạch Thanh Thanh đưa mình vào một tổ biên kịch nào đó.
Bạch Thanh Thanh oán hận nói: “Đương nhiên là có liên quan.
”
“Cô đang sống trong nhà một vị thầy thuốc già Trung Quốc, theo tôi được biết thì bà ta là một bậc thầy phụ khoa, Du Ân, nếu tôi đoán không sai, thì có lẽ cô tám phần là không thể sinh con đúng không? Cho nên mới dùng mọi giá để điều trị!”
Thời điểm Bạch Thanh Thanh nói ra mấy lời cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ khinh thường và trào phúng, cũng như sự kiêu ngạo đắc ý không chút che giấu nào kia.
Cô ta không tin, cô ta đã nắm được nhược điểm của Du Ân trong tay, Du Ân còn có thể bày ra vẻ kiên cường trước mặt cô ta!
“Bạch Thanh Thanh!” Sắc mặt Diệp Văn thay đổi, giận tới nỗi không thể gầm lên một tiếng át đi tất cả.
Mà Thiệu Kinh đứng một bên cũng bị lời nói của Bạch Thanh Thanh dọa cho chết khiếp, ngón tay chỉ vào Bạch Thanh Thanh của ông ta không ngừng run rẩy, giận đến nỗi nói không nên lời.
Chửi bới một cô gái không thể sinh con, thật sự lòng dạ quá độc ác!
“Ba à.
” Đáp lại, Du Ân chỉ khẽ kéo ống tay áo Diệp Văn, sau đó đứng dậy từ phía sau ông ấy.
“Để cô ta nói.
” Dáng vẻ thong dong của Du Ân khiến Diệp Văn bình tĩnh lại đôi chút.
Đúng vậy, thời khắc này bọn họ thật sự phải thể bình tĩnh hơn, nếu không thì chẳng phải là đang chứng minh rằng cơ thể Du Ân thực sự có vấn đề sao?
Diệp Văn thật không ngờ, thời điểm mấu chốt ông ấy lại chính là người để rớt dây xích trước, cũng may là con gái ông vẫn bình tĩnh.
Bạch Thanh Thanh thấy Du Ân chẳng có chút gì là hoảng hốt, trong lúc nhất thời, cô ta cũng bắt đầu hoài nghi rốt cuộc lời Tử Dạ nói với cô ta là thật hay giả.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì hiện tại cô ta cũng không còn đường lui nữa rồi, cho nên cô ta vẫn tiếp tục gân cổ lên nói: “Vốn dĩ tôi định nói chuyện vui vẻ nhã nhặn với cô, chỉ cần cô đồng ý để tôi đóng vai nữ thứ, tôi sẽ thay cô chôn vùi bí mật này mãi mãi, nhưng thật không ngờ cô lại chẳng biết tốt xấu, nếu đã như vậy thì tôi đây cũng chẳng cần khách khí, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho phóng viên và các phương tiện truyền thông, công khai việc cô không thể sinh ra ngoài!”
Bạch Thanh Thanh lưu loát nói một hơi, chỉ đợi đến lúc Du Ân kinh hãi hoảng sợ cúi đầu xin cô ta đừng truyền tin này ra bên ngoài.
Nhưng có ai ngờ, Du Ân lại hờ hững cười một tiếng, nói nhẹ bẫng như mây: “Cô có thể sinh con thì sao chứ? Cô có tư cách sinh không?”
Chỉ một câu nói, đã đẩy Bạch Thanh Thanh ngã thẳng vào chỗ chết.
Giờ khắc này, Bạch Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.
Thiệu Kinh có hai đứa con, một trai một gái, hiện tại con của ông ta đều sống bên nước ngoài với mẹ, mà hai người con đó đều là những người cực kỳ ưu tú, nghe nói họ học một trường danh tiếng ở nước ngoài.
Mặc dù Thiệu Kinh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng ông ta không cho phép bất kỳ ai trong bọn họ sinh con, bởi vì đối với ông ta, hai người con kia chính là chân ái, sự ưu tú của bọn họ khiến ông ta không thể không yêu họ.
Trước đây cô ta từng muốn ép Thiệu Kinh cưới, nên cố tình mang thai, nhưng lại bị Thiệu Kinh tàn nhẫn đưa đến bệnh viện phá.
Giờ phút này, Du Ân lại nói ra câu cô ta không có tư cách sinh nhẹ tựa lông hồng, Bạch Thanh Thanh cảm thấy bản thân bị lăng mạ nhục nhã đến cực điểm, mọi thứ trước mắt dần trở nên tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu vì tức.
Du Ân lại cười nói: “Còn nữa, chuyện tôi không thể sinh con cũng chỉ là lời nói từ miệng cô thôi, cô có chứng cứ rõ ràng không? Cô cho rằng cô đưa mấy lời tầm phào này cho phóng viên làm tin nóng, tôi sẽ không phái một luật sư gửi đơn thưa kiện cô sao?”
“Cô…” Bạch Thanh Thanh run lẩy bẩy chỉ tay vào Du Ân, nghẹn đến nỗi chẳng nói nổi nên lời.
Cô ta thật sự đã coi thường Du Ân, còn tưởng Du Ân là người dễ nói chuyện không biết giận, nhưng thật không ngờ cô lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, mỗi một câu nói ra đều đâm thẳng vào tim cô ta.
“Cô Bạch này, tôi chỉ là một biên kịch, tôi không thể làm chủ được việc lựa chọn diễn viên nào, hà cớ gì cô phải gây khó dễ cho tôi? Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy, sao không đi tìm nhà đầu tư bộ phim này mà nghĩ cách chứ?”
Lời này của Du Ân thì nghe như thể đang đưa ra lời khuyên cho Bạch Thanh Thanh, nhưng thực tế, câu nói “có bản lĩnh như vậy” của cô là đang lén lút châm chọc Bạch Thanh Thanh dựa vào cơ thể để đạp lên cao, khiến Bạch Thanh Thanh tức giận giậm chân.
Nhưng Bạch Thanh Thanh khổ đến nói không nên lời, cô ta sao có thể nghĩ với tới cái gọi là nhà đầu tư kia chính là Phó Đình Viễn chứ, mà Phó Đình Viễn thì cô ta đã đắc tội lớn từ lâu rồi.
“A…” Bị Du Ân cứ biến lời nói thành đao đâm cô ta hết lần này tới lần khác, hành lên hành xuống hết nửa ngày, cô ta tức muốn hộc máu, tay siết chặt, há miệng hét to.
“Bạch Thanh Thanh, có phải cô điên rồi không!” Thiệu Kinh túm lấy cánh tay Bạch Thanh Thanh, sau đó kéo cô ta ra bên ngoài: “Cô mau cút khỏi chỗ này cho tôi, đừng có ở đây khiến tôi mất mặt thêm nữa!”
Chưa bàn đến chuyện giờ phút này Bạch Thanh Thanh liên mồm hét chói tai như người điên, chỉ nguyên việc Bạch Thanh Thanh nói Du Ân không thể sinh con, cũng đủ để Diệp Văn và cả nhà họ Diệp giẫm chết Bạch Thanh Thanh rồi.
Sau khi Thiệu Kinh kéo Bạch Thanh Thanh ra ngoài, Diệp Văn không nhịn được giơ ngón cái về phía Du Ân, nói: “Biểu hiện vừa rồi của con khiến ba hả giận lắm, loại đàn bà như cô ta đáng bị xử lý như vậy.
”
Nhìn Bạch Thanh Thanh bị Du Ân nói mấy lời nhẹ tựa lông hồng chọc đến tức điên, Diệp Văn chỉ thiếu nước vỗ tay ngay tại chỗ.
Du Ân nắm cánh tay ông ấy, cười nói: “Cũng cảm ơn ba, vừa rồi đã che chở con.
”
Cảm giác được người thân trong gia đình bảo vệ, đối với Du Ân mà nói nó giống như một giấc mơ.
Diệp Văn thở dài nói: “Con là con gái ba, ba không che chở cho con, thì còn che chở ai được nữa?”
Chỉ cần tưởng tượng đến việc con gái bảo bối của mình phải đơn phương độc mã chiến đấu nhiều năm như vậy, Diệp Văn lại thấy khó chịu trong lòng.
“Có điều, chuyện Bạch Thanh Thanh nói về cơ thể của con…” Vẻ lo lắng tràn ngập trên mặt Diệp Văn, ông ấy tiếp tục: “Con định xử lý thế nào?”
Du Ân vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong như cũ: “Con đã nghĩ ra đối sách tốt, chúng ta về nhà rồi nói tiếp.
”
“Được.
” Sau đó, hai ba con sóng vai nhau rời khỏi phòng ăn.
Bạch Thanh Thanh và Thiệu Kinh vẫn đang giằng co ở bãi đỗ xe, thấy Du Ân và Diệp Văn ngồi vào trong xe bọn họ, Thiệu Kinh gấp đến độ ném mạnh tay Bạch Thanh Thanh, để cô ta lại phía sau rồi cất bước đuổi theo.
“Ông Diệp!” Thiệu Kinh chắn trước xe Diệp Văn, không để bọn họ đi.
Diệp Văn hạ cửa sổ xe xuống, nói vọng ra: “Ông cứ xử lý tốt người phụ nữ đó trước đi rồi nói sau.
”
Dứt lời, Diệp Văn ra hiệu cho tài xế lái xe tiếp.
Không phải ông ấy bức Thiệu Kinh phải chia tay với Bạch Thanh Thanh, nhưng thật lòng ông ấy không muốn Bạch Thanh Thanh thích tìm đường chết đó liên lụy đến bộ phim của ông ấy.
.