Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Du Ân nói chuyện này với Phó Đình Viễn bằng tâm trạng bình tĩnh ôn hòa, ai mà biết được rằng Phó Đình Viễn vừa nghe đã giận, kiên quyết từ chối đề nghị của cô: "Không được!"
Du Ân giật mình trước dáng vẻ tức giận của anh, Phó Đình Viễn ý thức được cảm xúc của mình quá mãnh liệt, anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu của anh có vài phần đau lòng: "Nếu em đã nhắc đến đề tài này, vậy chắc em đã biết quá trình cụ thể.

Em có biết em sẽ phải chịu đựng như thế nào không?"
"Tất nhiên là em biết, nhưng..." Du Ân muốn nói cô không sợ khổ, nếu cô thực sự có thể có một đứa con theo cách này, cô có thể chịu đựng bất kể đau đớn như thế nào.
Phó Đình Viễn thẳng thừng ngắt lời cô: "Không có nhưng nhị gì cả, anh không chấp nhận!"
Nghĩ xong, anh lại nói thêm: “Anh thà không có con còn hơn để em chịu khổ sở này."
Phó Đình Viễn có một người bạn bác sĩ là Hứa Hàng, Hứa Hàng đã giới thiệu với anh từ sớm về loại chuyện thụ tinh ống nghiệm này rồi.
Khi đó, anh yêu cầu Hứa Hàng giải thích cặn kẽ từng bước cho anh.

Sau khi nghe xong, sau lưng và trên trán anh đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Quá đau đớn! Chỉ cần nhớ tới những hình ảnh mà Hứa Hàng miêu tả là ngực anh không khỏi co thắt đau đớn.

Anh đã bày tỏ thái độ với Hứa Hàng ngay tại chỗ rằng anh sẽ không bao giờ áp dụng phương thức này.
Cho nên anh chưa từng đề cập đến chủ đề này với Du Ân, bây giờ nếu Du Ân đã nhắc đến nó, anh cũng tiện tỏ thái độ.
Du Ân không ngờ thái độ của Phó Đình Viễn lại bài xích như vậy, đúng là hệt như lời Chu Mi đã nói.
Cô đành phải nhẹ nhàng an ủi anh: "Phó Đình Viễn, nếu chúng ta muốn ở bên nhau lâu dài thì nên thẳng thắn đối mặt với chuyện đứa trẻ."
Phó Đình Viễn nghiêm nghị nhìn cô và nhấn mạnh: "Anh cũng không phải không nghiêm túc đối mặt, nhưng như những gì anh đã nói, anh muốn em, không phải con."
"Cho dù không có con thì chúng ta cũng có thể sống cùng nhau lâu dài."
Thái độ của anh kiên quyết đến mức Du Ân nhất thời không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn nói thêm: "Vả lại em chỉ mới hơn hai mươi, vẫn còn rất trẻ.

Anh có thể đợi em thêm mười năm nữa.

Anh không tin rằng mười năm sẽ không điều trị tốt thân thể của em."
"Nếu thực sự không chữa khỏi, anh cũng sẽ chấp nhận."
“Mười năm?” Du Ân suýt chút nữa bị sốc chết khi nghe anh nói câu này.
Mười năm sau, anh cũng bốn mươi tuổi rồi, như vậy có thể coi là khá lớn tuổi rồi...
Phó Đình Viễn nghiêm túc gật đầu: "Mười năm nữa em cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi thôi.

Nếu cơ thể em được điều trị tốt, lại sinh cũng không muộn."
Hầu hết phụ nữ ngày nay đều nghĩ đến chuyện có con ở tuổi ba mươi, người sinh con thứ hai ở tuổi ba mươi lăm đâu đâu cũng có.

Theo quan điểm của Phó Đình Viễn, đợi mười năm cũng chưa muộn.
Phó Đình Viễn giơ tay ôm Du Ân vào lòng: "Tranh thủ những năm này, chúng ta cố gắng tận hưởng thế giới hai người.

Anh đã lãng phí ba năm qua một cách vô ích, từ nay về sau anh sẽ trân trọng nó."
Du Ân tựa vào trong vòng tay anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, ý nghĩ khăng khăng muốn làm thụ tinh ống nghiệm trước đó đang dần phai nhạt.
Hơn nữa, anh phản đối kiên quyết như vậy.

Nếu cô tự tung tự tác, sau này anh không hợp tác thì phiền phức lắm.
Hai người ở lại thành phố G thêm ba ngày rồi rời đi, tình trạng sức khỏe của Chu Mi cũng đã ổn định, Du Ân cũng nhẹ nhõm hơn.
Sự việc của ba người Đổng Lộ, ông cụ Đổng và Đổng Tâm Khiết sẽ do cảnh sát xử lý, nhưng Du Ân không ngờ ông cụ Đổng lại tìm đến cô để xin tha.
Ông cụ Đổng gọi điện cầu xin cô qua điện thoại: "Cô Du, sếp Phó rất nghe lời cô, tôi có thể nhờ cô xin giùm với cậu ấy, bảo cậu ấy buông tha cho tôi và Tâm Khiết lần này được không?"
"Cái thằng nghiệt súc đó, tôi không xin tha cho nó.

Nếu các người không muốn tha thứ, các người cũng có thể không buông tha tôi.

Chỉ xin các người tha cho Tâm Khiết đi."
"Nó là con gái, lại không có khả năng kiếm sống.

Nếu nó vào tù, danh tiếng của nó sẽ bị hủy hoại.".

Đọc‎ thê????‎ nhiề????‎ t????????уện‎ ở‎ ﹏‎ T????U????t????????‎ уện.Vn‎ ﹏
Ông cụ Đổng và Đổng Tâm Khiết là đồng bọn của Đổng Lộ, tuy mức án sẽ không quá nặng, nhưng dù chỉ là một hai tháng cũng là chuyện hủy hoại thanh danh, đời này của Đổng Tâm Khiết coi như xong!
Du Ân yên lặng nghe ông cụ Đổng khóc lóc, nhẹ giọng nói: "Ông cụ Đổng, tôi sẽ không cầu xin thay cho các ông."
Ông cụ Đổng nhất thời nghẹn họng, không ngờ dưới vẻ ngoài ít nói, mềm mỏng của Du Ân lại có thể che giấu một trái tim lạnh lùng đến vậy.
"Chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với các ông, các ông lại coi chúng tôi dễ nói chuyện, hết bắt cóc lại lừa gạt.

Ông cụ Đổng, tôi thật sự muốn hỏi ông, ai cho ông mặt mũi để xin tha với chúng tôi?" Du Ân nói những lời này không hề chừa lại chút thể diện nào cho ông cụ Đổng.
Cô sắp bị sự trơ trẽn của ông cụ Đổng chọc tức đến bật cười luôn rồi đấy.

Ông cụ Đổng dung túng Đổng Tâm Khiết theo đuổi, quấy rầy Phó Đình Viễn cũng thôi, nhưng sau đó còn phối hợp diễn trò với cha con Đổng Lộ, thậm chí còn đánh thuốc mê và định bắt cóc cô, bây giờ lại nhờ cô xin tha giùm?
Du Ân suy nghĩ, có lẽ mặt ngoài của cô trông rất dễ nói chuyện nên bọn họ mới không kiêng dè gì như vậy.
Ông cụ Đổng chẳng còn mặt mũi nào trước lời cô nói, không nói lại lời nào, xấu hổ cúp điện thoại.
Du Ân cất điện thoại đi, chỉ thấy Phó Đình Viễn ở bên cạnh đang im lặng mỉm cười.
“Thành thật mà nói, anh thực sự sợ em nhất thời mềm lòng xin tha thay cho họ.” Phó Đình Viễn nhìn cô và nói: “Anh thực sự sẽ đồng ý.

Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ đồng ý bất cứ điều gì."
Du Ân tức giận hừ một tiếng: "Em không phải loại người không có nguyên tắc."
Cô cũng không thánh mẫu như vậy, chỉ là quá lười để quan tâm đến quá nhiều chuyện mà thôi.
Nhưng khi nói đến nguyên tắc và điểm mấu chốt, cô không bao giờ nhượng bộ.
“Đúng vậy.” Phó Đình Viễn khẽ đáp: “Trước giờ anh luôn nghĩ em là người dễ nói chuyện, nhưng sau khi ly hôn, anh mới nhận ra nhìn bề ngoài thì em khá mềm mỏng, dễ nói, nhưng thực chất trái tim lại cứng rắn."1
Du Ân nghe ra sự u oán của anh, không thèm để ý tới anh, xoay người thu dọn hành lý để hai người trở về Giang Thành.
Trên chuyến bay trở về, Phó Đình Viễn thảo luận với Du Ân: "Sau khi trở về, anh sẽ giải quyết công việc tích lũy trước, rồi sẽ cùng em đến Bắc Kinh thăm người nhà họ Diệp nhé?"
Du Ân giật mình không hề nhẹ: "Đến thăm người nhà họ Diệp?"
Phó Đình Viễn coi đó là lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, em đã nhận thân, anh là chồng của em thì nên đến thăm."
Du Ân có chút do dự.
Nói thật, cô không biết rốt cuộc Phó Đình Viễn thực sự mất trí nhớ hay đang giả vờ, nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng bây giờ là cô sợ Phó Đình Viễn đến nhà họ Diệp, và nhà họ Diệp sẽ không có thiện cảm với anh.
Mặc dù nhà họ Diệp không nói gì về việc cô ở lại Giang Thành cùng Phó Đình Viễn, nhưng Du Ân biết rằng trong lòng họ có ý kiến rất lớn đối với Phó Đình Viễn.
Và họ chưa bao giờ định chấp nhận Phó Đình Viễn.

Nếu Phó Đình Viễn đến đó, anh có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
"Cái đó, bây giờ anh đến thăm nhà họ Diệp có vẻ không ổn..." Du Ân cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, hy vọng có thể xua tan suy nghĩ này của Phó Đình Viễn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui