Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Phó Đình Viễn rất ý thức được tình hình của mình, anh bình tĩnh an ủi Du Ân: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, hơn nữa anh cũng biết gia đình em không hoan nghênh anh, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Phó Đình Viễn có thể cảm nhận được từ thái độ thờ ơ của Diệp Văn đối với anh, người nhà họ Diệp chắc chắn cũng không thích anh, nhưng giáo dưỡng của họ đã ngăn cản họ không biểu hiện khó coi như vậy mà thôi.
“Chuyện này để sau rồi nói đi.” Du Ân qua loa tắc trách một câu như vậy với anh.
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt để đưa Phó Đình Viễn về Bắc Kinh gặp nhà họ Diệp.

Nếu không phải vì Phó Đình Viễn đột ngột mất trí nhớ, hiện tại cô và anh vẫn sẽ trong trạng thái không qua lại với nhau.
Phó Đình Viễn liếc mắt đã nhìn ra được sự chiếu lệ của cô, nhưng anh không ép cô làm bất cứ điều gì.
Anh đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài, cho dù anh và Du Ân có hòa giải, nhưng cũng khó có thể đăng ký kết hôn.

Nhà họ Diệp không cho phép, sợ rằng anh sẽ không thể kết hôn với người này một cách suôn sẻ..
Hai người đáp xuống Giang Thành, tài xế đến sân bay đón.
Trên đường trở về, Du Ân nhận được điện thoại của Chu Dật.
Ở đầu dây bên kia, Chu Dật rất vui vẻ: "Chị Du Ân, tôi nghe nói từ người đại diện, chị đã giới thiệu tôi đóng vai nam chính của bộ phim truyền hình mới của thầy Diệp đúng không?"
Ở một bên, Phó Đình Viễn nghe thấy giọng nói của Chu Dật, trong lòng lập tức khó chịu.
Lần trước anh gọi điện cho Thiệu Kinh là muốn nói chuyện không cho phép dùng Chu Dật, nhưng vì trạng thái của Thiệu Kinh không tốt nên anh không nói gì.
Mấy ngày nay, anh lại bận chuyện nhà họ Đổng ở thành phố G nên quên mất, không ngờ Thiệu Kinh đã liên lạc với Chu Dật rồi.
Du Ân không biết mấy suy nghĩ ấp ủ trong lòng Phó Đình Viễn, cô chỉ nói với Chu Dật bằng thái độ giải quyết việc chung: "Đúng là tôi đề cử, tôi cảm thấy cậu thích hợp."
“Cảm ơn chị.” Giọng điệu Chu Dật vừa cảm kích vừa vui mừng: “Hôm nay tôi vừa hơ khô thẻ tre, trở về Giang Thành.

Tối nay tôi có thể mời chị đi ăn tối được không?"
Du Ân từ chối: "Không cần, tôi chỉ đề cử một chút thôi.

Cuối cùng, không chắc đạo diễn có thể sử dụng cậu hay không.

Điều đó còn phụ thuộc vào hiệu quả của buổi thử vai của cậu."
"Cho dù cuối cùng không cần tôi cũng không thành vấn đề.

Chị có thể tiến cử tôi, có nghĩa là chị tán thành tôi.

Tôi vẫn muốn cảm ơn." Chu Dật kiên quyết mời Du Ân đi ăn tối.
Phó Đình Viễn ở một bên hừ lạnh một tiếng thật mạnh, sau đó cố ý ghé vào lỗ tai Du Ân nói: "Không phải em đã hứa với anh tối nay sẽ cùng đi gặp ông nội sao?"
Du Ân kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh nói buổi tối đi gặp ông nội khi nào?
Rõ ràng anh nói là vì công việc tích lũy mấy ngày nay nên buổi tối có lẽ phải ở lại công ty làm thêm giờ mà.
Ngay khi Du Ân còn đang kinh ngạc, Chu Dật ở đầu bên kia điện thoại nghi ngờ nói: "Chị Du Ân, chị không phải đang ở cùng với Phó Đình Viễn đấy chứ? Không phải cả đời này các người cũng không qua lại với nhau nữa sao?"
Bởi vì Chu Dật có chút kích động, cho nên giọng nói càng lớn, thế cho nên Phó Đình Viễn nghe rõ mấy lời đó của cậu, tức giận đến mức không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Con mắt nào của Chu Dật nhìn thấy bọn họ cả đời không qua lại với nhau?
Còn nữa, với phẩm hạnh này của Chu Dật, nếu không phải có gương mặt đó, có thể làm nên tên tuổi của bản thân trong vòng này cũng là chuyện lạ.
Phó Đình Viễn bực mình đến mức quên mất rằng người ta thích thần tượng là do khuôn mặt đó.
Lời nói của Chu Dật khiến Du Ân tỉnh táo lại, cô nhanh chóng nói: "Chuyện này dài lắm.

Cậu không cần mời tôi ăn tối.

Chờ khi có kết quả cuối cùng rồi nói sau."
“Tôi có việc khác nên cúp máy trước.” Du Ân kết thúc cuộc gọi trước, đỡ để Chu Dật ở đầu dây bên kia lại nói ra điều gì đó đắc tội Phó Đình Viễn.
Du Ân cất điện thoại, nghiêm mặt nói với người đàn ông rõ ràng đang ghen tuông bên cạnh: "Phó Đình Viễn, công việc của mỗi người đều phải giao thiệp với người khác phái muôn hình muôn vẻ.

Em không tin là trong công việc của anh không có phụ nữ?"
Mỗi khi cô tiếp xúc với một người đàn ông, anh lại trợn mắt cau mày, Du Ân thực sự không chịu nổi nữa.
Phó Đình Viễn cũng nói một cách rất đúng lý hợp tình: "Nếu em để ý, từ nay về sau anh có thể cắt đứt công việc làm ăn với bất kỳ khách hàng nữ nào."
Du Ân "..."
Anh cần gì phải thế chứ?
Phó Đình Viễn lại hỏi cô: "Em có thể không tiếp xúc với đàn ông không?"
“Em không thể.” Du Ân trả lời không chút do dự.
Chưa nói đến nghề nghiệp của cô, ngay cả một nhân viên văn phòng bình thường, ai có thể ngừng tiếp xúc với người khác giới?
Bản thân anh thì rất dễ dàng, nhưng cô không phải nhân vật lớn nói một không hai như anh, muốn không gặp ai thì không gặp người đó.
Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn cô.
Không biết ai đã cho cô sự tự tin để bây giờ cô thậm chí không cho anh chút mặt mũi nào.
Sau đó nghĩ lại, sự tự tin này của cô không phải đến từ anh ư?
Anh không thể sống thiếu người ta, nên phải chịu cơn giận của người ta.
Nghiến răng, anh lại nói: "Em ghi chú cho Chu Dật vậy mà lại là Tiểu Chu ư?"
Lúc vừa rồi điện thoại của cô vang lên, anh nhìn lướt qua thì phát hiện trên đó có chữ Tiểu Chu, lúc đầu còn tưởng là ai, không ngờ lại là Chu Dật.
Trong lòng Phố Đình Viễn chua đến mức sôi sục.

Hai chữ Tiểu Chu này quá mờ ám, tựa như có một loại tình cảm nào đó ẩn chứa trong đó.
Trên thực tế, đối với Du Ân, xưng hô Tiểu Chu này là bình thường nhất.
Cô không ghi chú tên của Chu Dật là bởi vì cô sợ rằng nếu một ngày nào đó Chu Dật gọi cho cô khi cô ở bên ngoài, bị người khác nhìn thấy thì sẽ có phiền phức không đáng có.
Chu Dật đang ở đỉnh cao nổi tiếng, cô nên tránh nghi ngờ vẫn tốt hơn.
Ghi chú Tiểu Chu cho người ta cảm giác như một đồng nghiệp bình thường.
Vì vậy, đối mặt với câu hỏi của Phó Đình Viễn, Du Ân bình tĩnh hỏi: "Ghi chú Tiểu Chu thì sao?"
Phó Đình Viễn thấy cô hoàn toàn không nhận ra thì nói thẳng: "Em không thấy là ghi chú của em cho cậu ta có chút gì đó không bình thường sao?"
"Có gì bất thường? Vì tránh nghi ngờ nên em mới ghi chú như vậy." Trời đất chứng giám, cô không nghĩ có gì bất thường cả.
“Vậy em ghi chú cho anh là gì?” Phó Đình Viễn không nói thông suốt được với cô, bèn lấy điện thoại di động của cô ra xem.
Trong ghi chép cuộc gọi, Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua đã thấy ghi chú của mình, đó là ba chữ "Phó Đình Viễn" vô cùng bình thường.
Anh lập tức không vui: "Sao em lại ghi chú cho anh xa lạ như vậy?"
Du Ân sửng sốt và hỏi anh với vẻ không tin tưởng: "Không phải anh cảm thấy ghi chú "Tiểu Chu" này là thân mật đó chứ?"
Mặc dù Phó Đình Viễn không nói, Du Ân đã có thể nhìn ra suy nghĩ của anh từ vẻ mặt của anh.
Cô cong môi cười ha ha với anh: "OK, vậy em đổi ghi chú cho anh, đổi anh thành Lão Phó.

Anh thấy được không? Tiểu Chu và Lão Phó, rất hợp nhau."
Phó Đình Viễn suýt chút nữa tức chết: "Em chê anh già đúng không?"
“Chẳng lẽ ghi chú cho anh là Tiểu Phó?” Du Ân tiếp tục tranh luận với anh.
Chẳng qua cô nói vừa xong đã tự mình bật cười, xưng hô Tiểu Phó dùng cho Phó Đình Viễn thực sự rất buồn cười.
Hơn nữa chỉ sợ nhiều năm qua, bên cạnh Phó Đình Viễn không có ai gọi anh là Tiểu Phó, dù khi anh còn trẻ cũng chỉ được gọi là sếp Phó.
Phó Đình Viễn giận điên trước tràng cười của cô.

Anh cúi đầu nghịch điện thoại di động của cô, giây tiếp theo đã chuyển ghi chú cho mình thành Ông Xã.
Chỉ có cô biết chọc người khác giận à?
Anh cũng biết đấy nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui