Trong lòng Dịch Thận Chi phun nhổ Phó Đình Viễn.
Chắc là anh thật sự ăn thuốc nổ rồi cũng nên!
Phó Đình Viễn lại chặn họng Dịch Thận Chi bằng một câu: "Tự cậu không đi hỏi cô ấy đi?"
Dịch Thận Chi: "..."
Nếu có thể hỏi, còn tìm đến anh làm gì?
"Nếu không muốn có thêm bất kỳ giao thoa nào nữa, cậu còn quan tâm đến cô ấy sống tốt hay không làm gì? Nếu còn nhớ thương thì tự tới mà hỏi." Phó Đình Viễn cũng không phải hoàn toàn chỉ giận Dịch Thận Chi nên mới nói lời vô tình như vậy, mà là nói sự thật về tình hình hiện tại giữa Dịch Thận Chi và Chu Mi.
Nhà họ Dịch, đặc biệt là ba của Dịch Thận Chi, sẽ không bao giờ cho phép Dịch Thận Chi kết hôn với Chu Mi.
Còn bản thân Dịch Thận Chi cũng cứ mang đức hạnh chưa chơi đủ, nếu đã vậy thì không cần dây dưa không rõ nữa, không thì sẽ hại Dịch Thận Chi, cũng hại cả Chu Mi.
Dịch Thận Chi thực sự không nói nên lời trước những lời này của anh, sau một hồi lâu im lặng trên điện thoại mới nói: "Tôi hiểu rồi."
Sau đó cúp điện thoại.
Phó Đình Viễn bóp trán, ném điện thoại sang một bên.
Dịch Thận Chi suốt ngày tự xưng là chuyên gia tình cảm, nhưng khi rơi vào tình trạng của bản thân, anh ta lại hoàn toàn không biết mình muốn gì.
Phó Đình Viễn im lặng chưa được bao lâu thì điện thoại của Thiệu Kinh gọi lại.
Phó Đình Viễn vừa nhìn thấy số của Thiệu Kinh đã nghĩ ngay đến Chu Dật, lập tức trở nên tức giận.
Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Chu Dật cho Du Ân, anh và Du Ân đã không cãi nhau vì chuyện vặt vãnh này.
Nhưng anh không thể nói những lời này trước mặt Thiệu Kinh, cho nên khi trả lời điện thoại, anh chỉ nhẹ giọng hỏi Thiệu Kinh: "Ông về nước khi nào?"
Thiệu Kinh có vẻ có tâm trạng khá tốt: "Điện thoại với cậu xong thì ngày hôm sau sẽ về.
Tôi nghĩ rồi, bây giờ tôi chỉ có công việc, vô luận như thế nào cũng phải làm cho tốt bộ phim truyền hình này."
Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng trong lòng, thầm nghĩ Thiệu Kinh coi như còn có chút đầu óc.
Anh hỏi lại Thiệu Kinh: "Khi nào thì Chu Dật và Tống Chước Chước sẽ đi thử vai?"
Thiệu Kinh trả lời: "Trong mấy ngày này."
Phó Đình Viễn lập tức hạ lệnh: "Nếu có chút nào không thích hợp thì không được phép dùng Chu Dật."
"Cái này..." Thiệu Kinh có chút khó xử: "Nhưng đây không phải là người cô Du đề cử sao?"
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu, vì là do Du Ân đề cử nên cho nên mới có thể không dùng thì không dùng.
Anh đáp lại Thiệu Kinh: "Ông chọn diễn viên là do xem người đề cử sao?"
Thiệu Kinh: "..."
Không phải do ông ta nghĩ Phó Đình Viễn đang theo đuổi Du Ân nên mới muốn cho Du Ân một chút mặt mũi sao?
“Đương nhiên là không.” Thiệu Kinh nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: “Tôi nhất định nhìn kỹ năng diễn xuất của diễn viên, khí chất trong mỗi động tác có phù hợp với hình tượng của nhân vật hay không.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Đình Viễn nói.
Thiệu Kinh nhận ra được cảm xúc của Phó Đình Viễn đang không tốt nên cúp điện thoại mà không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta chủ yếu muốn báo với Phó Đình Viễn là ông ta đã về nước, chuẩn bị tập trung vào công việc.
Khi chuẩn bị tan sở, Hứa Hàng gửi một tin nhắn thoại cho Phó Đình Viễn: "Nghe nói cậu và Du Ân đã trở lại.
Mấy ngày hôm trước tôi đã cùng mẹ đến thăm bà cụ Hàn trong thị trấn.
Bà ấy nói thuốc Đông y của Du Ân đã gần hết rồi, nhờ chúng tôi mang hộ một ít về."
"Tôi đưa nó cho cậu hay trực tiếp đưa cho cô ấy?"
Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn làm thêm giờ ở công ty, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Hứa Hàng thì lập tức trả lời: "Tôi đến chỗ cậu lấy."
Anh đang lo lắng không có cớ chủ động đi tìm Du Ân, thuốc Đông y mà Hứa Hàng mang về chính là một cơ hội tốt.
Lúc này không tăng ca gì nữa, anh cầm chìa khóa xe rời đi.
Du Ân không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Phó Đình Viễn trong cả buổi chiều, nhưng buổi tối, khi nấu cơm cho mình, cô vẫn vô thức nấu nhiều hơn.
Chờ khi nhìn thấy mấy món trên bàn, cô mới thấy mình làm bữa tối cho hai người.
Có chút bất đắc dĩ, cô vừa định ngồi ăn cơm thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cô đứng dậy đi ra mở cửa, người đàn ông cao lớn đứng ở ngoài cửa, đưa cho cô một gói lớn thuốc Đông y buộc lại với nhau, thận trọng nói: "Bà cụ Hàn nhờ Hứa Hàng mang thuốc Đông y cho em."
Du Ân giật mình: "Cảm ơn."
Sau khi cô đưa tay ra đón lấy, Phó Đình Viễn vẫn đứng bất động ở cửa, Du Ân đành phải nói: "Anh ăn tối chưa?"
Cả chiều, Du Ân đã suy nghĩ về mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn, họ đã ngủ với nhau, cô không cần phải tiếp tục truy cứu việc anh có lừa dối cô hay không.
Nếu lúc trước anh không giận cô nói lời chia tay trên xe, thì cô cũng sẽ không giận anh.
Cô hỏi anh đã ăn hay chưa là mở đầu của việc muốn hòa hảo.
Nếu anh muốn làm hòa thì vào ăn cơm, còn có ý định tiếp tục giận cô thì cứ đi.
Nhưng cô sẽ không dỗ dành anh nữa.
Nghe được câu hỏi của Du Ân, Phó Đình Viễn rất vui, lập tức đi xuống bậc thang mà cô đưa ra: "Chưa ăn."
Du Ân lại nói: "Em làm hơi nhiều, hay là vào ăn cùng nhé?"
“Được rồi.” Đương nhiên Phó Đình Viễn cầu còn không được, sau đó đi theo vào phòng.
Trước khi đến, anh còn rất bất an, sợ Du Ân vẫn còn giận anh, sẽ trực tiếp đuổi anh đi.
Khi đến chỗ Hứa Hàng lấy thuốc Đông y, anh nói cho Hứa Hàng biết chuyện mình bị lộ, Hứa Hàng nhún tay rồi nói thẳng là anh ta chỉ có thể giúp đến đây.
Hai người rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Du Ân chủ động nói với Phó Đình Viễn: "Đúng rồi, mấy ngày nữa em sẽ trở lại Bắc Kinh."
Phó Đình Viễn ngay lập tức nói: "Anh đi cùng em, thuận tiện đến thăm người nhà của em."
Du Ân lắc đầu và giải thích: "Lần này em về sợ là không có thời gian làm việc này.
Bố em nói có một sự kiện nghiên cứu lớn dành cho các nhà biên kịch trẻ được tổ chức.
Ông ấy đã đăng ký cho em tham gia, sau khi về em phải đi học luôn."
Phó Đình Viễn: "..."
Vì vậy, họ vừa tốt lên chưa được vài ngày lại phải chia xa?
Chịu đựng sự khó chịu trong lòng, anh lại hỏi: "Phải đi trong bao lâu?"
Du Ân nói thật: "Nghe nói là đóng cửa học tập nửa tháng."
Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, nửa tháng? Lại còn là đóng cửa học tập?
Bây giờ anh đã cảm thấy nửa buổi chiều không gặp được cô thì sống một ngày bằng một năm rồi, nếu nửa tháng không gặp cô chẳng phải anh sẽ phát điên sao?
Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: "Du Ân, em cố ý làm vậy đúng không? Cố ý tham gia hoạt động học tập ngu ngốc này để trốn tránh anh? Để hành hạ anh?"
Du Ân bình tĩnh trả lời: "Ba em báo danh cho em sao lại thành em cố tình vậy?"
Trên thực tế, quả thật cô có chút ý định cố ý đi tham gia hoạt động này.
Khi Diệp Văn gọi cho cô để nói tới chuyện này, trong lòng cô còn đang bực anh, vẫn chưa nguôi giận nên đã đồng ý.
Lúc đó cô nghĩ, có lẽ xa cách Phó Đình Viễn nửa tháng để nguôi ngoai cũng tốt, nhưng cô không ngờ rằng anh lấy cớ giao thuốc để chủ động đến tìm cô.
“Ha.” Phó Đình Viễn đáp lại cô một nụ cười lạnh, cúi đầu tiếp tục ăn.
Du Ân nói thêm: "Chuyện này nói như thế nào cũng là một chuyện mang năng lượng tích cực, cũng rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của em."
Du Ân đã nâng chuyện này lên mức cao như vậy, Phó Đình Viễn còn có thể nói gì nữa?
Nếu anh không đồng ý, vậy không phải đồng nghĩa với việc phá hủy tương lai và sự nghiệp của cô sao?
Vì vậy, anh chỉ có thể chịu đựng cuộc chia ly nửa tháng sắp tới, hơn nữa không thể có bất kỳ lời phàn nàn nào..