Đến lúc đi ngủ, Phó Đình Viễn tất nhiên không chịu rời đi, nói một cách hoa mỹ là Du Ân sắp đi đóng cửa học tập rồi, hai người bọn họ phải tranh thủ ở bên nhau, cứng rắn đòi qua đêm ở chỗ Du Ân.
Trên chiếc giường lớn đã tắt đèn, khi Phó Đình Viễn bắt nạt cô, Du Ân đẩy anh, nhắc nhở: "Anh đừng chạm vào cổ em, sáng mai sẽ là lễ ra mắt của "Truyền Kỳ Dung Phi"."
“Truyền Kỳ Dung Phi” đã thu hút nhiều sự chú ý ngay từ khi khởi quay, năm trước khi tuyên bố ra mắt phim đã làm dấy lên nhiều mong đợi, vì vậy nhà làm phim đã quyết định tổ chức họp báo trước khi phát sóng để tạo đà cho “Truyền Kỳ Dung Phi”.
Với tư cách là nhà biên kịch, Du Ân cũng được mời tham gia buổi họp báo.
Mặc dù hiện tại thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nhưng hội nghị trong phòng được sưởi ấm tốt, mọi người chắc chắn cũng mặc quần áo nhẹ nhàng thời trang.
Mấy nữ diễn viên như Tô Ngưng cũng sẽ mặc váy khoe vai khoe lưng.
Du Ân chỉ là nhân viên phía sau màn, không cần phải bắt mắt quá, cho nên cô định mặc một chiếc váy dày là được.
Nhưng chắc chắn không thể mặc cổ áo cao và to, trông rất xấu và không hợp với các nữ diễn viên khác.
Nếu Phó Đình Viễn tạo ra dấu vết trên cổ cô, ngày mai cô chẳng có cách nào gặp ai nữa.
Sáng hôm sau, cổ và xương quai xanh của Du Ân rất sạch sẽ, nhưng chân lại đau nhức và mềm nhũn, vừa đi đã run rẩy.
Phó Đình Viễn dậy sớm, tắm rửa xong, đang sảng khoái tinh thần bọc áo ngủ đi ra từ trong phòng thay quần áo, thấy cô đã dậy, anh hỏi cô: "Anh mặc bộ nào đẹp hơn?"
Phó Đình Viễn là nhà đầu tư của "Truyền Kỳ Dung Phi", đương nhiên cũng sẽ tham gia buổi họp báo hôm nay.
Anh dậy sớm vào phòng thay đồ chọn quần áo đã lâu, nhưng lần đầu tiên trên đời anh không biết mặc gì.
Thực ra không phải là anh không biết mặc gì, chỉ là muốn Du Ân chọn giúp anh thôi, lại tự mình thắt cà vạt cho anh, sửa sang lại áo.
Nếu có thể, màu cà vạt của anh hôm nay phối với váy của cô thì càng tốt hơn.
Khuôn mặt Phó Đình Viễn đầy chờ đợi, ai ngờ Du Ân chỉ hờ hững liếc nhìn anh rồi bỏ đi, coi như không thấy anh.
Du Ân không thèm để ý đến anh, bởi vì tối hôm qua anh không biết tiết chế.
Phó Đình Viễn vươn cánh tay dài, dễ dàng ôm người vào trong lòng, vô tội hỏi: "Không phải anh đã bảo vệ tốt cổ của em rồi sao?"
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh c còn không biết xấu hổ mà nhắc tới!"
Quả thật anh đã bảo vệ tốt cổ cô, nhưng chỗ khác thì không tha cho cô chút nào.
Du Ân muốn nói thêm, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, áo choàng tắm của anh vốn chỉ khoác lỏng lẻo trên người anh nên khi anh ôm cô, nó gần như mở bung ra, còn cô thì mắc kẹt trong vòng tay không mảnh vải che thân của anh.
Cô tức giận đẩy anh ra, xoay người xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Trong lòng trống trơn, Phó Đình Viễn cũng không nản lòng mà còn ôm tâm trạng vui sướng đi xuống lầu với cô.
Đối với anh bây giờ, chỉ cần mỗi sáng thức dậy có Du Ân trong vòng tay, đó là điều hạnh phúc nhất.
Không quan trọng Du Ân có phớt lờ anh hay không.
Dù sao khi ở trên giường, anh sẽ khiến cô đối mặt với sự tồn tại của anh thật tốt.
Du Ân dùng máy ăn sáng để chuẩn bị một bữa sáng đơn giản.
Khi định pha cà phê cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn đã đến ngăn cô lại: "Sau này buổi sáng em không cần chuẩn bị cà phê nữa, đổi thành sữa hoặc nước trái cây đi.
Cháo gạo kiểu Trung cũng được."
Du Ân khó hiểu: "Sao vậy?"
Phó Đình Viễn cúi đầu dựa vào vành tai trắng nõn của cô: "Tạo người, sau này cả thuốc, rượu anh cũng kiêng."
Khi đến chỗ Hứa Hàng để lấy thuốc Bắc, Hứa Hàng nghe nói anh và Du Ân đã hòa giải, liền ân cần nhắc nhở anh nên bỏ thuốc lá và rượu bia, nên có một chế độ ăn uống và sinh hoạt lành mạnh, ngộ nhỡ tạo người thành công thì cũng tốt cho đứa nhỏ.
Tất nhiên, Hứa Hàng cũng chỉ nhắc nhở anh một chút, nhưng Phó Đình Viễn lại quyết định thực hiện nghiêm túc.
Du Ân giật mình trong chốc lát, sau đó ủ ê rũ mắt xuống, nói: "Có phải là anh quá lạc quan với chuyện này rồi không?"
Mặc dù đã điều trị ở chỗ bà cụ Hàn được vài tháng, nhưng bà cụ Hàn chưa bao giờ nói chắc chắn sẽ có hiệu quả, bây giờ anh có cần chuẩn bị những thứ này không?
Phó Đình Viễn ôm chặt eo cô: "Lạc quan không tốt sao? Nếu thành công thì sao? Bỏ thuốc lá và uống rượu sớm cũng không phải chuyện xấu."
Du Ân không nói gì, chỉ lặng lẽ rút bàn tay đang định pha cà phê, thay vào đó là pha hai cốc nước cam mới vắt.
Nếu anh muốn kiêng, vậy cô tôn trọng mong muốn của anh.
Không biết vì sao, Du Ân phần nào cảm thấy Phó Đình Viễn sẽ là một người cha tốt trong tương lai, anh sẽ rất yêu thương các con của mình, đồng hành cùng chúng trong quá trình trưởng thành và dành cho chúng rất nhiều tình yêu thương của người cha, chứ không giống như ba mẹ của anh, chỉ sinh chứ không nuôi dưỡng và giáo dục.
Nghĩ đến đây, Du Ân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Nếu có thể, cô muốn có thêm mấy đứa con với Phó Đình Viễn.
Cô tin rằng mình cũng sẽ là một người mẹ tốt, các con của họ sẽ lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương.
Khi xuân về hoa nở, cô và Phó Đình Viễn ngồi trên bãi cỏ, cách đó không xa, bọn trẻ chạy nhảy và chơi đùa vô tư lự, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, động lòng người, thật là một bức tranh đẹp và hạnh phúc.
Không may…
Du Ân quyết liệt kiềm chế dục vọng tràn trề và nỗi chua xót vô tận trong lòng, thầm cầu trời có thể thương cô một lần.
Trong bữa sáng, Phó Đình Viễn lơ đễnh hỏi: "Chút nữa em định mặc gì?"
"Chị họ nói người trong cửa hàng của chị ấy sẽ đưa đến cho em sau.
Hình như chị ấy nói trên WeChat đó là một chiếc váy nhung đỏ sẫm." Hiện tại, quần áo mà Du Ân mặc khi tham dự hoạt động đều là chị họ chuẩn bị giúp cô.
Du Ân cũng rất vui vẻ nhận ý tốt như vậy, đỡ mệt bản thân phải suy nghĩ chọn quần áo.
Hơn nữa chị họ là dân thời trang chuyên nghiệp, tạo hình ăn mặc theo phong cách của người ta, chắc chắn sẽ không làm lỗi.
Vì sợ lạnh nên chị họ đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc váy có độ dày.
“Đỏ sẫm?” Phó Đình Viễn khẽ cau mày sau khi nghe những lời cô nói.
Trong tủ quần áo của anh từ đó tới giờ chẳng có một chiếc cà vạt sáng màu nào liên quan đến màu đỏ, hầu hết đều là tông màu trầm, trang phục công sở rất đậm và chững chạc.
Anh phải phối với váy của cô như thế nào đây?
Du Ân cho rằng Phó Đình Viễn ngạc nhiên vì cô mặc đồ màu đỏ sẫm nên giải thích: "Ừ, màu đỏ sẫm.
Em hầu như chưa mặc màu này bao giờ, nhưng chị họ nói màu đỏ sẫm này phối với nhung sẽ rất hợp với em."
“Em mặc gì cũng đẹp.” Trí tuệ cảm xúc hiện tại của Phó Đình Viễn không trong trạng thái online bình thường.
Sau khi khen ngợi Du Ân, anh âm thầm lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho quản lý cửa hàng quần áo nam nơi anh mua quần áo quanh năm, nhờ họ cho người đưa một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đến.
Đương nhiên, Du Ân không biết động tác nhỏ này của anh.
Chuông cửa vang lên ngay sau khi hai người ăn sáng xong, váy của Du Ân được chuyển đến, cô mang lên phòng thay đồ trên lầu để thay.
Khi cô thay váy và bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đã ăn mặc chỉnh tề, đeo một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm gần giống màu váy của cô.
Du Ân "..."
Hóa ra vừa rồi anh hỏi cô mặc váy gì là xuất phát từ mục đích này..