Lúc Du Ân nhận được điện thoại của Tô Ngưng, cô đang ngồi trong nhà trả lời các bình luận quan tâm của cư dân mạng trên weibo.
Cô không ngờ bản thân lại nổi tiếng như vậy, càng không biết Phó Đình Viễn đã bảo nhân viên phụ trách phát sóng cho góc nghiêng của cô lên sóng.
Sau khi về nhà, ổn định lại tâm trạng, cô mới có tâm tư lấy điện thoại ra lướt.
Vừa lên mạng, cô bỗng phát hiện không biết từ lúc nào mà trên weibo của mình đã có nhiều người hâm mộ tràn vào bình luận tới thế.
Hơn nữa còn có rất nhiều người quan tâm, hỏi thăm xem cô có bị thương không, bởi vì ai cũng nhìn thấy vào mấy giây cuối cùng, có người cầm gì đó tạt về phía cô.
Du Ân cảm động lắm, thế nên thành thật ngồi trả lời từng bình luận một, báo bình an cho những người ái mộ đã tốt bụng quan tâm cô.
Đương nhiên cô cũng đã nhìn thấy hotsearch trên mạng, đặc biệt là hotsearch về tình bạn giữa cô và Tô Ngưng.
Nói đến Tô Ngưng, cô lại cảm thấy vừa kiêu ngạo, vừa tự hào trong lòng.
Đời này, chỉ cần có một người bạn chân thành như vậy là đủ lắm rồi.
Nghe Tô Ngưng ở đầu dây bên kia nói rằng có tạp chí muốn hẹn các cô chụp hình, Du Ân ngạc nhiên vô cùng: “Bộ ảnh thời trang bom tấn hai người?”
Du Ân có thể hiểu tại sao tạp chí lại muốn hợp tác với Tô Ngưng.
Dù sao Tô Ngưng cũng là ngôi sao nữ nổi tiếng, trên weibo có hơn triệu người hâm mộ, hoàn toàn đủ khả năng kéo lượng tiêu thụ của tạp chí lên cao.
Nhưng chụp cô để làm gì? Cô chỉ là một người bình thường, đâu có sức thu hút cũng như kêu gọi gì đâu.
Tô Ngưng nói vào trong điện thoại: “Còn không phải là vì độ chú ý của hai chúng ta trên mạng bây giờ đang cao ngất ngưởng đó sao, nên tớ nghĩ có lẽ tạp chí cũng muốn nương theo làn sóng này thu hút danh tiếng cho bản thân, đề cao mức tiêu thụ của tạp chí.”
Tô Ngưng chọc cô: “Nhìn từ góc độ nào đó thì chuyện này chứng tỏ rằng Du Ân à, cậu nổi tiếng rồi.”
Du Ân dở khóc dở cười, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ trở nên nổi tiếng.
Không đúng, phải nói là chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ nổi tiếng bằng cách này.
Bởi thân là nhà biên kịch và nhà văn, cô cũng muốn mình có tiếng tăm lắm chứ.
“Cậu không thấy sao, lúc này trên mạng toàn bàn tán về dung mạo của cậu không đó, nghe nói lúc phát sóng trực tiếp khán giả muốn nhìn cậu đến phát điên đó.” Tô Ngưng thuận lại những bình luận trên mạng: “Còn có người nói với gương mặt này, cậu hoàn toàn có thể ra mắt luôn á.”
“Tớ cũng biết với nhan sắc đó của cậu, cậu hoàn toàn có thể ra mắt.
Bởi trong lòng tớ, cậu chính là người đẹp hàng thật giá thật đó.” Tô Ngưng không hề keo kiệt lời tán dương với Du Ân.
Du Ân mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã đánh giá tớ cao như vậy.”
Thật ra cách đây rất lâu, Tô Ngưng cũng đã từng nói, lý do hồi trước cô ấy muốn kết bạn với cô là vì gương mặt đó.
Sau này khi đã trở thành bạn thân rồi, cô ấy lại mê tít tài năng của cô.
Còn nói đãi ngộ của cô và Chu Trường Ninh ngang nhau.
Lúc đầu Tô Ngưng cũng bị thu hút với diện mạo của Chu Trường Ninh, sau đó mới bị tài năng và học thức của Chu Trường Ninh chinh phục.
Suy cho cùng thì Tô Ngưng chính là loại người nhìn mặt xem người.
“Cậu chỉ cần nói có muốn chụp hay không thôi mà?” Tô Ngưng làm nũng với Du Ân trong điện thoại.
Du Ân vừa nghe thấy giọng điệu này của cô ấy là hiểu ngay Tô Ngưng cũng muốn chụp.
Nếu Tô Ngưng không muốn thì đã kiếm cớ từ chối giùm hai người từ lâu rồi, nhưng bây giờ cô ấy lại cố ý gọi điện tới hỏi ý kiến của cô, điều này đã gián tiếp biểu lộ thái độ của Tô Ngưng.
Trước giờ Du Ân chẳng có thể nào chống cự nổi chiêu làm nũng của Tô Ngưng, đùa gì vậy, một người đẹp hoàn mỹ như vậy tỏ vẻ nũng nịu với mình, ai mà chịu nổi được chứ?
Lòng cô lập tức dao động: “Nhưng mà trước giờ tớ chưa từng chụp ảnh bìa tạp chí, lỡ đâu đến lúc đó biểu hiện của tớ cứng quá, không chụp được tấm ảnh nào đẹp thì phải làm sao?”
“Yên tâm, cậu không phải làm gì cả, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng là bức tranh đẹp rồi.” Tô Ngưng vỗ ngực cam đoan: “Với lại không phải còn có tớ nữa sao? Tới lúc đó tớ sẽ dạy cho cậu tư thế chụp.”
Du Ân vẫn còn thấy hơi lo: “Thế lỡ đâu tớ ảnh hưởng đến sức mua của bên họ thì phải làm sao? Chuyện này chắc chắn sẽ tác động lớn để chuyện lên bìa tạp chí sau này của cậu đó."
Cho dù Du Ân không theo nghề thời trang thì cũng biết chuyện nếu sức kêu gọi của một ngôi sao không đủ mạnh, hoặc là sau khi chụp xong lại không thúc đẩy được lượng tiêu thụ thì về sau, tạp chí sẽ hiếm khi mời lại ngôi sao đó.
Biểu hiện trước giờ của Tô Ngưng luôn rất tốt, nếu chẳng may bị cô liên lụy thì phải làm sao bây giờ?
Tô Ngưng khẳng định chắc nịch: “Cậu phải tin tưởng sự xảo quyệt của các biên tập bên mảng thời trang chứ, trước giờ họ luôn là người biết thứ gì dễ dàng thu hút mọi người nhất đấy.
Nếu họ đã dám chọn, tức là chắc chắn sẽ bật lên thôi.”
Tô Ngưng cảm khái nói một câu: “Thật ra tớ rất hiểu tính cách của cậu thế nào, nên tới mới khuyên cậu đi chụp.
Bởi vì tớ mong hai chúng ta có thể lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp này lại, đây sẽ là ký ức tươi đẹp nhất chỉ thuộc về riêng mình tớ và cậu.”
“Được.” Du Ân lập tức bị những lời này của Tô Ngưng thuyết phục, không tiếp tục do dự nữa mà đồng ý luôn.
Tô Ngưng nghĩ ngợi một chút rồi nhắc nhở cô: “Cậu có cần hỏi Phó Đình Viễn một tiếng không? Lỡ anh ta không cho cậu chụp thì sao?”
Tô Ngưng đã phát hiện từ lâu rằng dục vọng độc chiếm của Phó Đình Viễn dành cho Du Ân không phải mãnh liệt bình thường thôi đâu.
Hơn nữa, dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng sẽ khiến Du Ân hoàn toàn bại lộ trước mặt công chúng, lỡ đâu Phó Đình Viễn không chịu thì sao.
Cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy hai người vừa làm hòa lại cãi nhau chỉ vì mình đâu.
“Đây là chuyện riêng của tớ, anh ấy sẽ không quản đâu.” Du Ân trả lời như vậy.
Phó Đình Viễn vừa mới tới: “…”
Anh sẽ không quản chuyện gì? Chỉ cần liên quan tới cô, chuyện gì anh cũng muốn quản hết đó.
Tô Ngưng khẽ mỉm cười, sau đó vui sướng khi người gặp họa, nói: “Cậu cũng đọc thấy bình luận trên mạng rồi nhỉ? Mọi người đều nói chỉ sợ là Phó Đình Viễn vẫn còn trong quá trình cua vợ sấp mặt đó.
Có người còn bảo hy vọng cậu có thể lạnh nhạt với Phó Đình Viễn lâu thêm một chút nữa kìa.”
Tô Ngưng không hổ là người lướt mạng 5G, chút gió thổi cỏ lay trên mạng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô ấy.
“Anh sẽ không quản chuyện gì?” Du Ân còn chưa kịp trả lời Tô Ngưng thì bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Phó Đình Viễn.
Cô hoảng hốt ngước mắt lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà Phó Đình Viễn đã tiến sát lại gần cô, trưng vẻ mặt không vui nhìn cô chằm chằm.
Tô Ngưng cũng nghe thấy giọng nói của Phó Đình Viễn, gấp gáp nói cho xong: “Vậy tớ sẽ bảo San Ny đồng ý giúp cậu, còn cuối cùng sẽ chụp cho tạp chí nào thì để tớ và San Ny nghiên cứu xong sẽ báo cho cậu biết nhé.”
Nói xong, Tô Ngưng vội vàng cúp máy.
Phó Đình Viễn liếc nhìn thông báo đã kết thúc cuộc gọi trên màn hình điện thoại của Du Ân, mày cau chặt lại: “Tô Ngưng tìm em để làm gì vậy?”
Tô Ngưng cúp máy nhanh như vậy, chắc chắn đã làm chuyện gì xấu sau lưng anh rồi.
Du Ân nói đúng sự thật: “Cô ấy bảo hiện tại tình cảm giữa hai bọn em trên mạng đang tỏa năng lượng tích cực to lớn nên đã có tạp chí hẹn bọn em chụp ảnh hai người.”
“Chụp ảnh thời trang hai người?” Trong đầu Phó Đình Viễn lập tức hiện lên hình ảnh hai cô gái dựa sát vào nhau, không khí ám muội, mập mờ, lòng bỗng thấy khó chịu vô cùng.
Cái này mà chụp ảnh hai người cái gì, rõ ràng là đang ngấm ngầm ái muội với nhau!
Với lại nếu cô và Tô Ngưng chụp kiểu ảnh này, vậy anh là cái thá gì đây?
Anh không kiềm được mà trút một bụng lửa giận lên đầu Chu Trường Ninh, cái loại như anh ta thì đàn ông chỗ nào chứ, định sống luôn ở nước ngoài không trở về nữa hay gì?
“Em đã đồng ý với cô ấy rồi, cũng rất háo hức chờ mong đó.” Một câu nói của Du Ân thành công chặn họng anh, khiến anh phải nuốt ngược tất cả những lời muốn nói vào bụng.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn cô, qua một lúc lâu mới đè được sự ghen tỵ trong lòng xuống.
Anh dối lòng nói: “Cũng tốt, rất có ý nghĩa.”
Không thì anh có thể nói gì đây? Nói gì được cơ chứ?
Hiện tại anh không có bất cứ quyền gì để phản đối, nếu cô muốn chụp, anh cũng chỉ có thể nghe theo cô.
Nhưng thân là thương nhân, não bộ anh lúc này đang hoạt động hết công suất để mưu đồ kiếm lợi cho tương lai của chính mình, hơn nữa còn phải chớp thời cơ để nói ra..