Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Du Ân lại reo lên, là Hiểu Nguyệt gọi tới.
Du Ân nhếch khóe môi giễu cợt cười nói: "Chắc là cô ta nhìn thấy em lâu như vậy mà không về nên giả vờ quan tâm em đấy."
Du Ân lại nói: "Em cũng không định lá trái lá phải với cô ta, trực tiếp xé nát mặt ra luôn, như vậy thì em không cần phải tiếp tục chung sống với cô ta nữa."
“Ừ.” Phó Đình Viễn ôm lấy cô, thấp giọng đáp lại, anh cũng không tán thành việc Du Ân tiếp tục dây dưa với Hiểu Nguyệt đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phát ốm buồn nôn.
Vì Du Ân đã đưa ra quyết định nên cô đã trả lời cuộc gọi.
Giọng nói thân mật của Hiểu Nguyệt từ trong điện thoại truyền đến: "Bạn yêu, sao cô nghe điện thoại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về thế?"
Du Ân lạnh lùng nói: "Tôi đã nghe thấy tất cả những gì cô nói trong điện thoại với bạn cô rồi."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, như một sự im lặng chết chóc.
Du Ân mở miệng trước: "Cho nên Hiểu Nguyệt, cô không cần ra vẻ đạo đức giả nữa, ngày mai tôi trở về thu dọn đồ đạc, tìm một chỗ khác ở."
Dù sao Du Ân cũng không phải là loại người xấu tính cay nghiệt, cô cũng không nói năng ác độc và không hợp tình người gì cả.
“Du Ân!” Thấy Du Ân sắp cúp máy, Hiểu Nguyệt vội vàng ngăn cô lại.
“Thật sự xin lỗi.” Đầu bên kia Hiểu Nguyệt xin lỗi: “Lúc đầu tôi thật sự muốn lợi dụng cô, nhưng qua một tuần tiếp xúc vừa rồi, tôi phát hiện cô thật sự là một người rất tốt bụng hiền lành, tôi, tôi rất muốn làm bạn với cô."
Như sợ Du Ân không tin những gì mình nói, Hiểu Nguyệt vội vàng nói: “Nếu cô không tin sự chân thành của tôi, tôi có thể thề, sau này tôi sẽ không hé răng nửa lời về việc nhờ cô giới thiệu kịch bản của tôi với sếp Phó nữa."
Nhưng Hiểu Nguyệt bày tỏ lập trường của mình một cách vội vàng như vậy, lại khiến Du Ân không cảm thấy một chút thành ý nào, ngược lại, Du Ân cảm thấy rằng đây là kế hoạch trì hoãn cuộc tấn công của Hiểu Nguyệt.
Chỉ là Hiểu Nguyệt không muốn hoàn toàn xé rách mặt với cô mà thôi, chỉ cần có thể bám lấy cô và xuất hiện cùng lúc với cô, cho dù không thể tiếp cận Phó Đình Viễn, nhưng bên cạnh cô còn có một đại gia là Diệp Văn, và bản thân Du Ân cũng có chút tiếng tăm ở trong giới biên kịch, dù sao cũng sẽ tốt cho Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt này, nếu cô ta đã là một người giỏi dựa dẫm thì làm sao có thể sễ dàng buông tha miếng thịt béo bỡ đã đến bên miệng kia chứ?
Nhưng trước khi Du Ân trả lời, Phó Đình Viễn đang ôm cô trong tay, đã cướp lấy điện thoại di động của cô.
Anh nói với giọng điệu cực kỳ không hài lòng: "Làm sao mà ai ở trước mặt em đều xưng là bạn bè của em được chứ? Ai cho bọn họ mặt mũi đó? Cúp điện thoại."
Hiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia tái mặt khi nghe những lời nói cực kỳ không hài lòng và chế giễu của Phó Đình Viễn, cô ta nhìn vào chiếc điện thoại đã cúp máy.
Sao cô ta có thể xui xẻo như vậy chứ? Làm thế nào mà Du Ân lại nghe thấy những gì cô ta nói chuyện với bạn cô ta chứ?
Cô ta nghĩ rằng Du Ân và Phó Đình Viễn sẽ nói chuyện điện thoại trong một thời gian dài, nhưng cô ta không ngờ rằng...
Hiểu Nguyệt vô cùng chán nản và khó chịu, để tiếp cận Du Ân, cô ta đã hao tâm tổn sức để có được cơ hội đi học biên kịch này, vất vả lắm mới nhờ người sắp xếp ở cùng phòng với Du Ân, không ngờ kết quả lại là công dã tràng như thế.
Một số người muốn hỏi cô ta tại sao cô ta lại cố gắng tiếp cận Du Ân như vậy.
Phó Đình Viễn là một ông trùm trong giới kinh doanh, thậm chí còn là một con cá sấu đầu tư trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Diệp Văn thì là nhà biên kịch nổi tiếng, thầy của Du Ân và Trang Ân Tri, hiện tại cô ta còn biết Du Ân và Hà Vĩ Niên còn quen biết nhau, mối quan hệ của Du Ân đều khiến người khác phải ghen tị.
Nếu có thể thành công trở thành bạn với Du Ân, chẳng phải sau này con đường biên kịch của cô ta sẽ dễ đi hơn sao?
Bên kia, Phó Đình Viễn cúp điện thoại cho Du Ân và chuyển chủ đề: "Tối nay em muốn ăn gì? Anh sẽ gọi điện đặt món."
Du Ân vốn định tham gia bữa tiệc tối với mọi người nên cũng chưa ăn, Phó Đình Viễn vừa xuống máy bay, lúc này cả hai đều đói, Du Ân dựa vào lòng Phó Đình Viễn và nói một vài món ăn với anh.
Vừa đặt điện thoại xuống, Du Ân đã bị Phó Đình Viễn đè xuống ghế sofa và hôn một cách mãnh liệt, tất cả những ham muốn tích tụ trong một tuần đều dồn hết vào nụ hôn dài này.
Sau khi hôn xong, Phó Đình Viễn không thể kiềm chế bản thân, anh đứng dậy và muốn rời đi trước.
Hai người còn chưa tắm rửa cũng chưa ăn tối, làm gì cũng không thích hợp.
Còn cô thì tâm trạng không tốt, lúc này cũng phải ăn cho no bụng trước khi nghĩ đến chuyện gì khác.
Nhưng Du Ân lại ôm eo anh không cho anh rời đi, đêm nay cô bị thương giống như một con thỏ nhỏ bất lực, nép vào lòng anh, buồn bã nói: “Phó Đình Viễn, em có phải quá ngu ngốc không?”
"Nếu người khác đối xử với em tốt một chút, em sẽ đối xử hết lòng với người ta.
Em không biết đánh giá lòng người chút nào."
Phó Đình Viễn an ủi cô: "Em dễ nói chuyện như vậy, cho nên những người đó mới dám làm như thế.
Sau này ở bên ngoài em có thể giả bộ hung dữ, không cần sợ đắc tội người khác.
Cho dù là anh hay thầy Diệp cũng có thể che chở cho em hoành hành trong vòng tròn này."
Du Ân bị mấy lời nói của anh chọc cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Phó Đình Viễn vòng tay qua người cô và nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, sau này, em phải dần quen với việc có những người tính toán như vậy tiếp cận mình."
"Khi mối quan hệ của chúng ta dần dần được công khai, rất nhiều người sẽ tuân theo chính sách 'ngoại giao phu nhân'.
Họ sẽ bắt đầu từ em và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với em, để đạt được mục tiêu hợp tác với anh."
Du Ân sững sờ.
“Ngoại giao phu nhân” thì đương nhiên cô biết, nhưng cô chưa từng trải qua.
Trong ba năm kết hôn, bà Phó này chưa từng gặp qua bất kỳ ai, đương nhiên cũng không có ai cố ý tiếp cận cô để lấy lòng cô, nhưng bây giờ...
Hôm nay chỉ là một Hiểu Nguyệt muốn có một chút lợi ích thôi, nhưng sau này sẽ có vô số nam giới sẽ đến kết bạn với cô.
Thành thật mà nói, khi Du Ân nghĩ đến việc mình phải giao du với những phu nhân hoặc bạn gái đó, cô thực sự rất đau đầu.
"Không thích thì đừng giao du với bọn họ là được." Phó Đình Viễn không quan tâm, dù sao dựa theo địa vị hiện tại của anh, người ta đều là đến nịnh bợ anh, cho nên anh cũng không quan tâm mặt mũi mấy phu nhân kia cho lắm.
“Em… cố gắng thích nghi thôi.” Du Ân đáp lại lời anh.
Nhưng sau khi nói xong, Du Ân cảm thấy hơi khó xử, vô hình trung cô đã bị Phó Đình Viễn lừa vào tròng.
Anh nói cái gì mà “ngoại giao phu nhân”, cô trở thành vợ anh từ khi nào thế?
Nghĩ đến đây, Du Ân tức giận đứng dậy đẩy anh ra, đi giúp anh thu dọn hành lý.
Phó Đình Viễn mím môi cười khúc khích vài cái, lấy điện thoại di động nhắn tin ra lệnh cho người ta làm việc.
Mặc dù hôm nay anh có vẻ rất bình tĩnh đối với chuyện của Du Ân và Hiểu Nguyệt, nhưng trong lòng anh đã nghĩ đến cách đối phó với Hiểu Nguyệt rồi.
Có thể sẽ có người nói, một người có thân phận như anh mà đối phó với một tiểu biên kịch vô danh thì hơi bắt nạt người ta, nhưng anh cũng không để ý.
Khi Hiểu Nguyệt lừa dối Du Ân, cô ta có quan tâm đến cảm xúc của Du Ân không?
Khi Hiểu Nguyệt chỉ nghĩ đến việc lợi dụng Du Ân, cô ta có nghĩ đến hậu quả mà mình sẽ gánh chịu sau khi sự việc bại lộ không?
Hơn nữa, nếu anh không hành động, nếu sau này chuyện này bị bại lộ, những người trong giới biên kịch và thậm chí cả giới điện ảnh và truyền hình sẽ cho rằng Du Ân là một kẻ dễ bắt nạt.
Cho nên anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai gây rắc rối cho Du Ân.
Không có cách nào, cô gái nhỏ nào đó không đủ hung dữ, vậy thì bản thân anh phải hung dữ hơn thôi..