Vì chuyện của Dịch Thận Chi và Chu Mi, tâm trạng của Du Ân rất tồi tệ.
Phó Đình Viễn vốn muốn nhắc lại chuyện cùng cô về nhà họ Diệp để gặp trưởng bối, nhưng bây giờ anh không dám nói lời nào.
Phó Đình Viễn cam chịu số phận của mình và không cưỡng cầu nữa, khi nào cô ấy thời cơ thích hợp thì sẽ dẫn anh về thôi.
Ăn sáng xong, Du Ân buồn ngủ nằm trên sô pha, Phó Đình Viễn ôm cô vào lòng hỏi: “Có muốn ra ngoài tản bộ không?”
Nhắc mới nhớ, bọn họ chưa từng cùng nhau đi mua sắm, anh rất muốn dẫn cô đi mua sắm, mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép, trang sức, tất cả những thứ mà cô gái nào cũng thích.
Anh nhớ Phó Thiến Thiến trước đây rất thích mua túi xách, khi anh đi công tác nước ngoài, Phó Thiến Thiến thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh một bức ảnh, dặn anh mua cái này cái kia.
“Không đi.” Du Ân lắc đầu từ chối.
Cô làm gì có tâm trạng để đi mua sắm chứ?
Trong lòng cô đều lo lắng cho Chu Mi, lo lắng tâm tình Chu Mi có vì chuyện này mà tổn thương hay không, lo lắng Chu Mi ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng đứa con trong bụng Chu Mi có thể chào đời an toàn được hay không.
Phó Đình Viễn vuốt mái tóc mềm mại của cô, hỏi: "Vậy đi xem phim nhé?"
“Không có tâm trạng.” Du Ân tiếp tục lắc đầu.
Phó Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, sở dĩ anh đề nghị như vậy là muốn đưa cô ra ngoài giải khuây, anh có thể nhìn ra được tâm trạng của cô không tốt.
Du Ân ngẩng đầu nhìn anh: "Em muốn mua vé máy bay đi gặp Chu Mi."
Phó Đình Viễn nhanh chóng an ủi cô: "Anh đã gọi cho nhân viên của chi nhánh, họ đều nói rằng Chu Mi thực sự không sao và đã trở lại làm việc trong công ty rồi."
"Em vẫn lo lắng." Du Ân rất đau lòng: "Đứa bé trong bụng cô ấy quá đáng thương.
Thời gian trước, chuyện của chủ tịch Đổng và Đổng Tâm Khiết đã khiến cô ấy động thai và phải nằm trên giường một thời gian để cứu đứa bé.
Lần này, lại có một vụ tai nạn xe hơi nữa.”
"Mới ở trong bụng mẹ đã trải qua nhiều chuyện như thế, về sau nhất định sẽ là một người kiên cường đương đầu với mọi việc.” Phó Đình Viễn cũng không biết nói như vậy có an ủi cô được không.
Anh thật lòng muốn khiến Du Ân vui vẻ hơn.
Du Ân suy nghĩ một chút, giục anh: "Hay là anh mau về Giang Thành đi?"
Phó Đình Viễn: "..."
Du Ân vội vàng nói: "Nếu anh không cảnh báo cha của Dịch Thận Chi, em vẫn không yên tâm.
Em sợ rằng ông ta sẽ tiếp tục làm hại Chu Mi."
Trong lòng Phó Đình Viễn cực kỳ chua xót.
Dù sao đi nữa, anh mới đến thủ đô vào tối hôm qua, thế mà hôm nay cô đã đuổi anh đi.
“Trở về đi, được không?” Du Ân lại lắc lắc cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin, Phó Đình Viễn sao có thể từ chối chứ?
Mặc dù Du Ân trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế tính cách của cô không phải là loại giỏi làm nũng và tỏ ra yếu đuối, hiếm khi cô hành động mềm mại và dịu dàng như lúc này, và Phó Đình Viễn chỉ muốn nuông chiều cô thôi.
Nhưng Du Ân thấy Phó Đình Viễn giữ im lặng nên nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý.
Cô đành phải trừng mắt cảnh cáo anh: "Không phải anh nói anh sẽ nghe lời em sao?"
Phó Đình Viễn tức đến bật cười trước sự lật mặt của cô, cô đã học được cách đe dọa và cảnh cáo anh rồi sao?
Anh rất hy vọng cô có thể mạnh bạo như thế trước mặt anh, rất mong chờ một ngày cô đứng lên làm chủ.
“Được, được, anh về.” Anh vui vẻ đồng ý: “Nhưng em phải về với anh.”
Du Ân có chút khó xử: "Nhưng em muốn ở với bố và mọi người một thời gian..."
Cô đến Giang Thành từ cuối năm để chăm sóc Phó Đình Viễn, trong quá trình đào tạo nửa tháng, cô chỉ gặp Diệp Văn một lần, giờ hiếm khi ở lại thủ đô, cô muốn ở lại với Diệp Văn thêm vài ngày nữa.
Phó Đình Viễn không hài lòng: "Hóa ra em không muốn đi cùng anh chứ gì?”
Du Ân giải thích cho chính mình: "Không phải em đang ở cùng anh sao? Chỉ là có sự cố đột ngột nên anh không thể không trở về thôi."
Ai bảo bạn thân Dịch Thận Chi của anh gây ra những điều này chứ?
Nếu không, cô vẫn đang suy nghĩ xem có nên đưa Phó Đình Viễn về nhà họ Diệp trong hai ngày này hay không đấy.
Phó Đình Viễn bị lời nói của cô chặn họng, anh cũng thật sự muốn cô sớm yên tâm nên đồng ý: "Được, vậy anh đi."
"Nếu phải đi, vậy thì chờ anh xử lý xong chuyện này, anh sẽ bay sang Mỹ, đưa mẹ anh trở về."
“Ừm.” Dư Ân không hề phản đối, cùng nhau giải quyết những chuyện này cũng tốt.
Phó Đình Viễn ôm cô thật chặt và thở dài: "Nhiều việc như vậy, chúng ta sẽ không gặp nhau trong nửa tháng đấy.
Em nói xem tại sao cuộc sống của anh lại khó khăn như vậy chứ? Khi chúng ta yêu nhau, hở một tí là lại xa nhau mười ngày nửa tháng rồi."
Du Ân buồn cười trước giọng điệu ai oán của anh: "Làm sao có thể ở bên nhau cả ngày được chứ, cho dù là vợ chồng, ngày nào cũng phải đi làm mà đúng không?"
"Dù sao, anh cũng không muốn đi." Sau khi Phó Đình Viễn nói xong, anh lại sáp tới và hôn lên môi Du Ân.
Sau khi giải quyết những vấn đề này, anh thực sự không muốn xa Du Ân nữa.
Anh sẽ cố gắng hết sức để giảm số lượng các chuyến công tác và xã giao, đồng thời cố gắng dành nhiều thời gian hơn để quản lý mối quan hệ của mình với Du Ân.
Chỉ là anh đã lên kế hoạch khá tốt, nhưng anh lại quên đưa Du Ân vào kế hoạch.
Anh đã đạt được một sự nghiệp thành công, nhưng sự nghiệp của Du Ân chỉ mới bắt đầu, sau này cô chắc chắn sẽ có nhiều chuyến công tác khác nhau vì sự nghiệp của mình, anh muốn sớm tối ở chung với cô, e là không có khả năng rồi.
Phó Đình Viễn do dự một lúc, cuối cùng cũng thu dọn hành lý và đi ra ngoài.
Du Ân lái xe đưa anh đến sân bay.
Khi Phó Đình Viễn chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh để bước vào cổng lên máy bay, Du Ân nhẹ nhàng nói với anh: "Mấy ngày nay em sẽ ở với bố.
Khi anh từ Mỹ trở về, em sẽ đến Giang Thành và ở bên cạnh anh."
Những lời của Du Ân đã giải quyết được sự miễn cưỡng của Phó Đình Viễn, anh ấy cũng rất cảm động.
Lúc này cô nói những lời dỗ dành ngọt ngào như vậy, nhất định là không muốn thấy bộ dạng đau khổ của anh.
Anh giơ tay muốn ôm cô vào lòng, không nhịn được định hôn cô, Du Ân bị anh làm cho sợ hãi, vội vàng đưa tay che mặt.
"Có nhiều người đấy..." Du Ân không muốn cảnh thể hiện tình cảm ở nơi công cộng lại xuất hiện, đêm đó Phó Đình Viễn đã hôn cô trước mặt những nhà biên kịch kia, mọi người đã trêu chọc cô một hồi lâu trong nhóm chat rồi.
Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để buông cô ra.
Nhưng anh vẫn ghé sát vào tai cô nói: “Vậy khi anh quay về, em phải để anh hôn cho đủ mới được.”
“Được.” Du Ân đỏ mặt vội vàng giơ tay đẩy anh ra.
Khi bóng dáng của Phó Đình Viễn biến mất ở trạm kiểm soát an ninh, trái tim Du Ân cảm thấy trống rỗng ngay lập tức.
Ngồi vào xe, cô không lái xe đi ngay mà ngồi đợi máy bay của Phó Đình Viễn cất cánh rồi mới đi.
Trong lòng có hơi lo lắng, người đương nhiên cũng sẽ không thoải mái.
Giờ đây, những xúc tu mềm mại trong lòng cô lại từ từ vươn ra trước mặt Phó Đình Viễn, lần này cô hy vọng anh sẽ đối xử tốt với tình cảm của cô, đừng làm tổn thương cô và khiến cô phải chui vào vỏ ốc một lần nữa.
Phó Đình Viễn quay lại Giang Thành nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại hẹn cha Dịch đi ăn tối
Trước đó, anh đã biết chuyện Dịch Thận Chi đập vỡ chiếc bình cổ yêu quý nhất của cha Dịch, thậm chí còn tàn nhẫn nói rằng nếu cha Dịch còn giở trò đồi bại nữa, anh ta sẽ đi thắt ống dẫn tinh.
Phó Đình Viễn đã báo cho Du Ân biết thông tin này, nhưng ấn tượng của Du Ân về Dịch Thận Chi vẫn không được cải thiện.
Cô không quan tâm Dịch Thận Chi làm gì, cô chỉ cần Dịch Thận Chi đừng làm phiền Chu Mi nữa thôi..