Cuộc gặp gỡ giữa Phó Đình Viễn và cha Dịch không mấy vui vẻ, khi Phó Đình Viễn tìm thấy cha Dịch, cha Dịch đương nhiên biết Phó Đình Viễn đến để làm gì.
Trong bữa tối, Phó Đình Viễn nâng ly với cha Dịch: "Chu Mi và Chu Nam là cánh tay phải của cháu.
Thiến Thiến đã mất, giờ cháu coi chị em họ như người thân của mình.
Nếu chị em họ có gì sai trái, mong bác trai bao dung thứ lỗi.”
"Cho dù cậu có coi trọng cô ta bao nhiêu, ngay cả khi cậu tuyên bố với cả thế giới rằng cô ta là em gái cậu, điều đó cũng sẽ không thay đổi được xuất thân nghèo khó của cô ta." Tuy rằng cha Dịch nể mặt Phó Đình Viễn mà ăn bữa cơm này, nhưng sự ghét bỏ trong lời nói vẫn không hề che giấu.
Khuôn mặt của Phó Đình Viễn trở nên hơi lạnh.
Vào thời điểm đó, Phó Đình Viễn đã hy vọng đứa trẻ trong bụng Chu Mi là con trai, anh sẽ ủng hộ Chu Mi và không bao giờ để cha Dịch đưa đứa trẻ về, để cha Dịch bất lực nhìn đời sau của nhà họ Dịch mà không thể làm gì.
Những người như cha Dịch thực sự không đáng được thương hại.
Phó Đình Viễn ban đầu nghĩ rằng nếu Chu Mi sinh con, nếu cha Dịch thực sự có sức khỏe kém và Dịch Thận Chi không có đứa con nào khác, thì anh sẽ thuyết phục Chu Mi cho cha Dịch biết sự tồn tại của đứa trẻ này, để cha Dịch sẽ không hối tiếc.
Nhưng bây giờ, anh không muốn thương xót thông cảm cho cha Dịch nữa.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Lời này thật sự rất có đạo lý.
Cong khóe môi khẽ mỉm cười, Phó Đình Viễn đáp: "Xác thật là xuất thân không thể thay đổi.
Nếu bác đã không thích như vậy, vậy xin bác hãy quản con trai tôi mình cho tốt."
Cha Dịch lạnh lùng nói: "Ý cậu là gì?"
Phó Đình Viễn chế nhạo: "Ý cháu là, cô ấy cũng không muốn gả vào nhà họ Dịch lắm đâu, vì để trốn tránh Dịch Thận Chi, cô ấy vinh quang ở Giang Thành, bác cảm thấy điều này có liên quan đến việc cô ấy nguyện ý gả và nhà họ Dịch hay không?"
Biểu cảm của cha Dịch trở nên khó coi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong sự khó coi đó còn có vài phần phẫn nộ.
Ông ta hiểu ý của Phó Đình Viễn, chính con trai ông ta đã chủ động đến thành phố G để tìm Chu Mi.
Ông ta cho rằng chính Chu Mi đã dụ dỗ con trai mình, cho nên mới làm vậy để cho Chu Mi biết khó mà rút lui, đồng thời cũng để dạy cho Chu Mi một bài học.
Không ngờ lại là con trai của ông ta trêu chọc trước...
Cha Dịch xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất để né tránh.
Phó Đình Viễn nheo mắt và tuyên bố: "Chúng cháu không chủ động khiêu khích bác.
Nếu sau này bác cư xử hồ đồ như vậy, đừng trách cháu không nể mặt."
Trong lời nói của Phó Đình Viễn tràn đầy uy hiếp, sau này nếu Chu Mi có tai họa gì nữa, anh tuyệt đối sẽ trở mặt với nhà họ Dịch.
Cha Dịch mím môi và nhìn anh chằm chằm, không thể nói lời nào.
Cha Dịch biết rằng Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn có mối quan hệ rất tốt và có nhiều hợp tác trong kinh doanh, nếu Phó Đình Viễn xé rách mặt với nhà họ Dịch, những hợp tác đó sẽ tự nhiên trở nên vô hiệu, nhà họ Dịch chắc chắn sẽ tổn thất rất nhiều.
Trong mắt cha Dịch chỉ có tương lai và lợi ích của nhà họ Dịch, đương nhiên không muốn nhà họ Dịch chịu tổn thất, cho nên lúc này mới bị một câu của Phó Đình Viễn bắt chẹt.
"Cháu nghe nói sức khỏe của bác không được tốt.
Cháu xin nhắc nhở bác một câu, bác phải sống thật tốt, sau này biết đâu sẽ có điều kỳ diệu xảy ra."
Phó Đình Viễn để lại những lời này và đứng dậy rời đi.
Mặc dù trước đây anh có quan hệ tốt với Dịch Thận Chi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh coi trọng cha Dịch.
Ngoài ra, bây giờ anh không muốn nhận Dịch Thận Chi là bạn nữa.
Anh nói rằng sẽ có điều kỳ diệu xảy ra, chính là ám chỉ đứa con của Chu Mi.
Đến lúc đó, Dịch Thận Chi không có đứa con nào khác, e rằng cha Dịch sẽ khóc lóc van xin Chu Mi gả vào nhà họ Dịch, hoặc khóc lóc van xin Chu Mi để họ nhận đứa trẻ.
Không phải rất náo nhiệt sao?
Anh chờ đợi ngày đó đến.
Sau khi rời khỏi nhà hàng và lên xe, việc đầu tiên Phó Đình Viễn làm là báo cáo thành tích của mình với Du Ân:"Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, lời cảnh báo đã được truyền đạt rõ ràng, hiện tại em có thể yên tâm rồi."
Ngữ khí của Du Ân quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều: "Thật tốt quá, anh vất vả rồi."
Du Ân lại lo lắng hỏi anh: "Vậy cha của Dịch Thận Chi có làm gì anh không?"
Mặc dù Du Ân chưa bao giờ gặp cha Dịch, nhưng cô đã nghe rất nhiều về cha Dịch và theo bản năng cảm thấy cha Dịch không phải là người tốt.
"Ông ta có thể làm gì anh chứ? Anh biết rõ nhược điểm của ông ta, rất dễ bắt chẹt." Cha Dịch chỉ quan tâm đến tương lai và lợi ích của nhà họ Dịch, chỉ cần anh nắm được điểm này, cha Dịch sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.
“Vậy thì tốt.” Du Ân thở phào nhẹ nhõm, sau đó dịu dàng thưởng cho anh một câu: “Yêu anh.”
Phó Đình Viễn nở nụ cười xán lạn: "Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghe em chủ động nói lời ngọt ngào như vậy.
Không ngờ lần này em lại vì chuyện của người khác mà nói với anh, anh không biết nên ghen tị hay vui mừng đây."
Vì chuyện của Chu Mi, cô đã cố gắng hết sức để dỗ dành anh.
Đối xử với bạn trai còn không tốt bằng cô em gái Chu Mi.
Du Ân mỉm cười và nói: "Tất nhiên là anh nên vui vẻ rồi, bởi vì sau này em sẽ nói nhiều hơn nữa."
Phó Đình Viễn bày tỏ sự nghi ngờ nghiêm trọng: "Thật sao?"
“Ừ.” Du Ân vui vẻ nói thẳng.
Đam Mỹ Cổ Đại
Phó Đình Viễn thay đổi chủ đề: "Vậy bây giờ nói gì đó dễ nghe chút đi?"
Dư Ân: "..."
Ngay khi Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc vì xấu hổ, anh đột nhiên nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: "Phó Đình Viễn, em nhớ anh."
Giọng điệu của cô hơi run và ngại ngùng, nhưng cũng không chiếu lệ chút nào.
Trái tim Phó Đình Viễn khẽ động, anh bóp chặt điện thoại, thấp giọng đáp: "Anh cũng nhớ em."
Hai người nhất thời không nói chuyện, thông qua điện thoại tựa hồ có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương, vừa ngọt ngào lại vừa day dứt.
Mấy ngày nữa bọn họ mới có thể gặp nhau.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại nói: "Anh đã mua vé máy bay, sáng sớm mai anh sẽ lên đường sang Mỹ."
Du Ân nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, thuận buồm xuôi gió."
Nghĩ nghĩ, cô lại nói thêm một câu: "Bất kể anh làm cái gì, em đều hi vọng anh có thể bình an vô sự."
“Nhất định rồi.” Cuộc điện thoại kết thúc khi Phó Đình Viễn về đến nhà, cả hai người đều lưu luyến không rời.
Trước khi lên đường sang Mỹ, Phó Đình Viễn đã đến tạm biệt ông cụ.
Ông cụ nhìn anh, tức giận nói: "Nghe lời vợ thì luôn đúng, cuối cùng cháu cũng mở mang đầu óc rồi, ông không cần lo lắng cho cháu nữa."
Lời nói của ông cụ thực sự không dễ nghe lắm, nhưng Phó Đình Viễn biết tâm ý của ông cụ, vì vậy anh chân thành cảm ơn ông: "Cảm ơn ông."
Nếu không có ông cụ luôn ủng hộ, nếu không phải ông cụ đối xử tốt với Du Ân, e rằng anh và Du Ân sẽ không có được ngày hôm nay.
Ông cụ vỗ vai anh: "Điều duy nhất ông yêu cầu cháu là đừng đi theo vết xe đổ của cha mẹ cháu trong chuyện tình cảm và hôn nhân.
Bây giờ cuối cùng cháu đã tìm được tình yêu đích thực, hãy sống thật tốt nhé."
"Xem cha mẹ cháu…" Nói tới đây, ông cụ buồn bực không nói tiếp được.
Phó Đình Viễn đỡ ông ngồi xuống và trịnh trọng hứa: "Cháu và Du Ân sẽ không như thế.
Cho dù một ngày nào đó chúng cháu không thể sống cùng nhau nữa, cũng sẽ ra đi trong bình yên, sẽ không giống như cha mẹ cháu.”
"Cháu và Du Ân đã từng có ba năm hôn nhân, cháu biết rõ cô ấy chính là người yêu, người vợ mà cháu muốn." Nhắc đến Du Ân, vẻ mặt của Phó Đình Viễn trở nên dịu dàng hơn một chút: "Vì vậy, cháu sẽ yêu và tôn trọng cô ấy, sẽ trân trọng cô ấy thật tốt."
Sẽ đặt cô ấy lên đỉnh của trái tim cháu mà yêu thương..