Du Ân chọc mạnh vào màn hình điện thoại, tức giận gửi tin nhắn cho Tô Ngưng: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Sau khi gửi nó đi, Du Ân xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn Phó Đình Viễn ở phía đối diện, chắc hẳn Phó Đình Viễn đã nghe những lời của Tô Ngưng rồi.
Lúc này Du Ân cũng không biết lời này là do Phó Đình Viễn nói ra, tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh, hầu như ai cũng biết cô là bà chủ tương lai của Phó thị, nhưng cô lại không biết.
"Cái đó, Tô Ngưng…" Du Ân cố gắng tìm từ thích hợp để giải thích với Phó Đình Viễn, nhưng cô chưa nói xong, Tô Ngưng đã gọi cho cô.
Du Ân đứng dậy cầm điện thoại ra khỏi phòng riêng, cô không muốn nói chuyện với Tô Ngưng trước mặt Phó Đình Viễn nữa, ai biết Tô Ngưng sẽ lại nói những lời đáng sợ nào.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Ngưng ở đầu bên kia liền hỏi cô: "Cậu không biết sao?"
Du Ân lúng túng: "Biết cái gì?"
Tô Ngưng không trực tiếp nói cái gì, mà là hỏi cô: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Du Ân thành thật trả lời: "Ăn tối bên ngoài.
"
Tô Ngưng lại hỏi: "Cùng Phó Đình Viễn?"
"Ừm.
"
Tô Ngưng cười nói: "Thảo nào.
"
Sau khi nói xong, Tô Ngưng lại thở dài: "Tớ nói này Du Ân, cậu thật sự bị Phó Đình Viễn bán rồi.
"
“Không phải đâu?” Du Ân thì thầm.
Trước đó cô còn nghĩ rằng Phó Đình Viễn chắc sẽ không đến mức bán cô chứ, bây giờ mấy lời của Tô Ngưng là có ý gì đây?
"Quên đi, cúp điện thoại trước đi, lên mạng đọc tin tức là biết thôi.
" Tô Ngưng lại nói: "Phó Đình Viễn thật sự là lão đại xảo quyệt mà.
"
Tô Ngưng nói xong liền cúp điện thoại, Du Ân vội vàng đọc tin tức trên mạng.
Sau đó, cô liền nhìn thấy tuyên bố của Phó thị.
Anh Chu Dật, với tư cách là thần tượng của thế hệ mới vừa có sức mạnh vừa có ngoại hình đẹp, chủ tịch Phó luôn có ý định thu nạp Chu Dật về dưới trướng của mình.
Sau khi biết hợp đồng của Chu Dật hết hạn, sếp Phó đã quăng một nhánh ô liu cho Chu Dật, nhưng vài ngày trước, có việc gấp phải ra nước ngoài vì việc gia đình nên sếp Phó đã nhờ cô Du tiếp tục đàm phán với anh Chu Dật.
Sếp Phó nói rằng với tư cách là bà chủ tương lai của Phó thị, cô Du có quyền và nghĩa vụ ký hợp đồng với các nghệ sĩ cho Phó thị.
Vì vậy, anh Chu Dật và cô Du ăn tối cùng nhau chỉ vì chuyện công việc, xin vui lòng ngừng tung tin đồn thất thiệt.
Ngoài ra, anh Chu Dật đã quyết định ký hợp đồng với Phó thị, theo đó sếp Phó sẵn sàng tặng điện ảnh và truyền hình Phó thị cho cô Du để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi đọc câu này, Du Ân cuối cùng cũng hiểu tại sao Tô Ngưng lại chế giễu cô là bà chủ tương lai của Phó thị, Phó Đình Viễn chính là kẻ chủ mưu của xưng hô này.
Thảo nào cô liên tục hỏi Phó Đình Viễn anh định giải quyết chuyện này như thế nào, anh cũng chưa từng nói ra, dám giải quyết theo cách công khai mối quan hệ của hai người như vậy.
Bằng cách này, cả thành phố sẽ biết chuyện hòa giải của cô và Phó Đình Viễn.
Và câu cuối cùng của lời tuyên bố, cái gì mà sẵn sàng tặng điện ảnh và truyền hình Phó thị cho cô để bày tỏ lòng biết ơn, cô thật sự cạn lời mà.
Cô hoàn toàn không biết quản lý công ty như thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới việc trở thành bà chủ để quản lý công ty, anh tự ý ra quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến của cô, không khó chịu sao được chứ.
Du Ân đưa tay véo trán, không biết bây giờ nên có tâm trạng gì.
Tuy nhiên, cô cũng phải thừa nhận rằng cách xử lý của Phó Đình Viễn đã giải quyết rất tốt mối quan hệ giữa cô và Chu Dật, khiến những người chỉ trích cô và đời tư của Chu Dật chỉ có thể câm miệng.
Bởi vì cô cứ ở bên ngoài và không quay lại, Phó Đình Viễn đã đi tìm cô.
Du Ân nhìn anh chằm chằm: "Anh làm rất tốt đấy!"
Phó Đình Viễn vòng qua eo cô và ôm cô vào lòng: "Em cảm thấy cách giải quyết này không tốt sao?"
Du Ân cắn môi, không thể nói thêm điều gì.
Phó Đình Viễn nghiêm nghị nói: "Nếu chúng ta không tiết lộ mối quan hệ của, chuyện này căn bản không thể giải quyết được.
Nếu không, Chu Dật sẽ tiết lộ rằng cậu ta có bạn gái, nhưng cả anh và em đều biết cậu ta thích em.
"
"Hơn nữa, thân phận của cậu ta không thích hợp để công khai chuyện tình cảm.
"
Bề ngoài, đây là những gì Phó Đình Viễn nói với Du Ân, trên thực tế, những gì anh đang nghĩ trong lòng vào lúc này là nếu anh không lên kế hoạch cho bản thân theo cách này, với tính cách của Du Ân, không biết khi nào anh mới có được thân phận nữa.
Mọi chuyện đã như thế này rồi, Du Ân cũng không thể nói gì thêm.
Hai người trở lại phòng riêng ăn tối, Phó Đình Viễn nói: "Lát nữa anh thêm em vào nhóm, nhóm quản lý Điện ảnh và truyền hình Phó thị.
"
Du Ân sốc đến mức suýt nghẹn thức ăn trong miệng, cô uống vội miếng nước và bối rối nói với Phó Đình Viễn: "Anh thực sự muốn đưa Điện ảnh và truyền hình Phó thị cho em sao?"
Du Ân chỉ nghĩ rằng đây chỉ là cách anh đối phó với truyền thông thôi.
Phó Đình Viễn nghiêm túc nói: "Đương nhiên là anh muốn tặng cho em rồi.
"
“Em không cần, em không cần.
” Du Ân sốt ruột muốn chết: “Em không biết quản lý công ty như thế nào, tại sao anh cứ khăng khăng cho công ty cho em chứ, anh không sợ em sẽ khiến công ty phá sản sao?"
Diệp Văn cũng đề nghị thành lập một công ty để cô điều hành nhưng cô đã thẳng thừng từ chối.
Phó Đình Viễn kiên nhẫn nói: "Em là một nhà biên kịch, có thể được coi là một nửa của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình.
Có điện ảnh và truyền hình Phó thị bên cạnh, con đường của em trong tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"
"Em không cần lo lắng việc kinh doanh không tốt, hiện tại nhóm người này sẽ tiếp tục trợ giúp em, đối với em mà nói, chẳng qua là thêm một tầng thân phận mà thôi.
"
Du Ân tiếp tục từ chối: "Vậy thì em càng không cần, như vậy chẳng phải tương đương với việc em dùng cờ hiệu của em để đi cửa sau ở mọi nơi hay sao?"
Phó Đình Viễn bật cười: "Cô gái ngốc, em nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta đã được công khai, những người đó có thể không mở đường cho em à?"
Du Ân nhất thời không nói nên lời.
Đúng vậy, mối quan hệ giữa cô và Phó Đình Viễn hiện đã được công khai, thậm chí anh còn dùng danh nghĩa bà chủ tương lai của Phó thị, sau này người khác nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.
Trên thực tế, ngay cả khi không có mối quan hệ của Phó Đình Viễn, vì cô là con gái của Diệp Văn, cũng có rất nhiều người muốn làm thân với cô.
Thấy cô gái yêu quý của mình vẫn rầu rĩ không vui, Phó Đình Viễn chỉ đưa tay về phía cô, ra hiệu cho cô đến bên mình, Du Ân vừa đứng dậy đi tới, Phó Đình Viễn liền ôm cô vào lòng.
Anh ôm cậu cô lòng, thấp giọng dỗ dành cô: “Bây giờ em cũng đã có chút danh tiếng rồi, người trong nghề vẫn coi trọng tài năng của em mà.
”
Phó Đình Viễn cũng không biết hiện tại mình bị làm sao, anh cảm thấy rằng kể từ khi anh giác ngộ về tình yêu, anh thực sự hiểu rất rõ tâm tư của Du Ân.
Anh biết rằng điều cô lo lắng lúc này là sự tồn tại của mối quan hệ con gái của Diệp Văn và bạn gái của Phó Đình Viễn sẽ khiến người ngoài bỏ qua tài năng viết kịch bản của chính cô.
Vì cả hai đang ăn trong phòng riêng nên Du Ân không rời khỏi lòng anh.
Cô dựa vào người anh, giơ tay nghịch khuy áo của anh, bất đắc dĩ thở dài: "Hy vọng ánh mắt của mọi người chỉ nhìn thấy năng lực của em.
"
Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm, vì cô không thể xóa bỏ mối quan hệ của mình với Diệp Văn và Phó Đình Viễn, cô chỉ có thể chấp nhận nó, bất kể hai danh tính này mang lại ảnh hưởng tiêu cực hay tích cực cho cô.
Phó Đình Viễn ôm eo mảnh mai của cô, thầm nghĩ trong lòng nên lên kế hoạch cầu hôn được rồi.
.