Sau khi triệt để cứng đối cứng với Phó Đình Viễn, Du Ân vẫn luôn ở nhà dốc sức liều mình viết bản thảo.
Cô muốn nhanh chóng viết cho xong kịch bản, để cho tổ làm phim nhanh chóng bắt đầu quay phim, nhanh chóng chấm dứt việc phải gặp Phó Đình Viễn.
Tuy cô viết chuyện này là không thể vì cho dù cô có giao bản thảo rồi thì trong quá trình quay phim vẫn sẽ có vấn đề cần tìm đến cô, nhưng có thể sớm ngày chấm dứt thì càng tốt, chẳng phải có thể sớm phân rõ giới hạn với Phó Đình Viễn sao?
Kịch bản mỗi tập của phim truyền hình thường khoảng mười hai ngàn đến mười lăm ngàn, dốc hết sức, trên cơ bản thì một ngày Du Ân viết được một tập, viết đến tối trời tốt đến, đầu hoa mắt váng.
Ngày đó cô nhận được cuộc gọi của Thôi Thiên Tường: "Tiểu Du à, gần đây chúng tôi đang chuẩn bị cho đoàn làm phim, gặp một vài vấn đề, muốn thảo luận với cô một chút, chi trưa nay chúng ta ăn cơm với nhau đi?"
"Được, ông nói địa chỉ đi." Du Ân đồng ý.
Trong một bộ phim truyền hình, đạo diễn và biên kịch cùng nhau thảo luận nội dung là chuyện thường ở huyện.
Đúng lúc cô cũng viết mệt rồi, ra ngoài thư giãn một chút.
Sau đó Thôi Thiên Tường nói địa chỉ cho cô, ở một quán ăn giữa căn cứ truyền hình là điện ảnh Giang Thành, Du Ân sửa soạn một thoáng rồi bắt xe đi tới.
Đến phòng, Du Ân gõ cửa đi vào, lúc thấy một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thôi Thiên Tường, lập tức hơi nhíu mày.
Người đàn ông kia là một phó đạo diễn dưới trướng Thôi Thiên Tường, Du Ân đã không ít lần nghe Tô Ngưng nói về tên phó đạo diễn này, hèn mọn, bỉ ổi và háo sắc.
Không biết đã chiếm lợi của bao nhiêu diễn viên nữ trẻ trung rồi.
Đương nhiên, những nữ diễn viên đang lúc hót ông ta không dám trêu chọc.
Những cô gái trẻ tuổi mới vào làm, hoặc là cô gái có tính cách mềm yếu dễ bắt nặt, đối mặt với sự quấy rối của ông ta chỉ có thể nén giận.
Du Ân nhìn người đàn ông kia, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lần trước ăn cơm với Thôi Thiên Tường, tay của Thôi Thiên Tường suýt thì sờ vào eo của cô, sau khi trở về cô đã suy nghĩ rất lâu.
Lần ra ngoài này cô cố ý mặc rất kín, ống tay áo khoác rộng thùng thình và quần bò dài, không lộ ra bất kỳ phần da thịt nào, sợ vì cách ăn mặc của mình mà dẫn đến suy nghĩ xấu xa của mấy tên đàn ông.
Cô cố gắng chào hỏi với bọn họ rồi ngồi xuống, tên đạo diễn kia thuận thế khác tay lên vai của cô.
Tên đàn ông không kiêng nể gì, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Tiểu Du à, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Da nhìn non như vậy, trong veo như nước ấy."
Ông ta vừa với vừa duỗi tay sờ mặt của Du Ân, Du Ân không nhịn được đứng dậy tránh né.
Cô cố gắng cong miệng cười; "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."
Sau khi Du Ân ra ngoài thì chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Tô Ngưng, nói với Tô Ngưng chuyện cô đụng phải tên phó đạo diễn hèn mọn bỉ ổi kia.
Tô Ngưng lập tức bắt đầu cảnh giác: "Cậu tìm cớ rời khỏi đi, đừng nhắc nhiều đến tên già kia, buồn nôn lắm."
DU Ân rất đau đầu: "Có thể sau này bọn tớ còn phải ở chung thảo luận nội dung, trực tiếp đắc tội họ cũng không tốt."
Tô Ngưng đang là nữ minh tinh hot, không thèm nhìn thằng mấy tên đàn ông không biết xấu hổ này, nhưng cô lại không giống.
Nhiều nhất cô cũng chỉ là một biên kịch nhỏ có tài năng mà thôi, trước khi công thành danh toại thì cô không dám đắc tội ai.
Tô Ngưng nói: "Bây giờ tớ không qua đó được, không thì tớ đã qua với cậu rồi."
Tô Ngưng là người được chọn đóng vai Vương phi, ăn cơm với đạo diễn và biên kịch rất bình thường.
Du Ân suy nghĩ nói: "Tớ gọi cho sếp Chung."
"Cho dù Chung Văn Thành có chạy đến cũng ít nhất phải nửa tiếng." Tô Ngưng bác bỏ đề nghị của cô.
Sau đó Tô Ngưng vui mừng nói: "Như vậy đi, trước tiên cậu cứ ở trong nhà vệ sinh kéo dài thời gian, tớ nhớ hôm nay Chu Dật cũng đúng lúc ở gần đó thử kính, tớ bảo cậu ta giải vây giúp cậu, trễ nhất là mười phút cậu ta có mặt.
Du Ân thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi."
Sau khi Tô Ngưng cúp điện thoại thì gọi điện cho Chu Dật, Du Ân tắt máy trốn trong nhà vệ sinh.
Tuy cô không muốn liên luỵ quá nhiều đến Chu Dật, sợ làm phiền cậu ta nhưng tình huống hôm nay đúng là cô đến bước đường cùng rồi.
Cô không ngờ tên phó đạo diễn hèn mọn bỉ ổi lại ở đó, lại không cách nào cạch mặt với bọn họ.
Tuy Chung Văn Thành ủng hộ cô, nhưng bây giờ cô đã cứng đối cứng với với ông chủ lớn Phó Đình Viễn rồi, cô xung đột với bọn đạo diễn, nhất định Phó Đình Viễn sẽ vì tư thù mà nhắm vào cô.
"Chị, em lập tức đi qua đó, chị cố gắng chút nhé." Chu Dật gửi voice chat cho cô, Du Ân khẽ thở dài.
Quả nhiên là có nhiều bạn thì đi đường cũng rộng mở.
Nhưng cô cứ trốn trong phòng vệ sinh cũng không phải cách, vì Thôi Thiên Tường đã gọi điện thoại đến thúc giục cô.
Mắt nhìn định vị của Chu Dật, sắp tới rồi, lúc này Du Ân mới hít sâu một hơi, trở về phòng ăn.
Nhưng cô không ngờ cô vừa mới bước vào phòng, tên phó đạo diễn đã trực tiếp chặn đứng cô rồi.
Du Ân lùi về sau mấy bước dựa lên tường, cô liếc nhìn Thôi Thiên Tường ngồi ngay ngắn trên ghế như không liên quan đến mình, cắn răng nghiêm mặt hỏi tên phó đạo diễn: "Ông muốn làm gì?"
"Lo lắng như vậy làm gì?" Tên phó đạo diễn kia cười hi hi ghé sát vào cô: "Tiểu Du à, cô cho tôi nếm chỗ tốt, tôi cam đoan rằng sau này kịch bản sẽ không có thay đổi gì."
Du Ân nhẹ xùy một tiếng: "Kịch bản tốt vỗn không cần phải đổi."
"Còn nữa, hôm nay tôi mới biết, hóa ra là hai bị đối đãi với con gái như vậy đấy, không biết sau khi sếp Chung và sếp Phó biết được sẽ nhìn mấy người ra sao."
Tên phó đạo diễn kiêu căng nở nụ cười: "Anh hùng cứu mỹ nhân à, cho dù bọn tôi có làm gì cũng sẽ có người bảo kê chúng tôi."
Du Ân nghe xong thì lập tức khó hiểu, có người bảo kê bọn họ?
Phó đạo diễn còn nói: "Đây là sự thật tàn không, nếu cô không chịu được, thì có thể rời khỏi."
Du Ân cắn tăng, đẩy tên phó đạo diễn kia: "Tránh ra."
"Ơ, không ngờ tính tình còn không nhỏ." Phó đạo diễn đè hai tay Du Ân xuống, ý đồ muốn chạm vào cơ thể Du Ân.
Đúng lúc nàu Chu Dật đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của tên đạo diễn bỉ ổi hèn mọn kia, lúc này vùng quyền đánh, tên phó đạo diễn bị đánh ngã trên đất.
Du Ân còn sợ hơn, vội vàng kéo Chu Dật: "Đừng đánh, đừng đánh, mau dừng tay."
Nhưng Chu Dật đang nổi giận hoàn toàn không quan tâm đến, ngồi lên người tên phó đạo diễn mà đánh một trận.
"Chu Dật!" Thôi Thiên Tường cũng kinh sợ lao đến, hô hào Chu Dật để cậu ta dừng tay.
Chu Dật tuổi trẻ khỏe mạnh lại cường tráng, cánh tay dùng sức đã đẩy Thôi Thiên Tường sang một bên, nắm đấm lại lần nữa như mưa rơi xuống người tên phó đạo diễn kia,
Cuối cùng tên phó đạo diễn cũng hô hào khóc lóc xin tha: "Đừng đánh nữa mà."
"Tôi cũng không phải cố ý muốn quấy rối cô, là Thẩm Dao bảo chúng tôi làm như vậy, cô ta bảo chúng tôi cho dù có dùng cách nào cũng phải đuổi cô ra ngoài đoàn làm phim..."
Sau khi Chu Dật nghe được cái tên Thẩm Dao thì động tác khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Ân đứng bên cạnh.
Du Ân cũng không dám tin.
Tại sao Thẩm Dao phải làm như vậy?
Cô cũng đã sửa lại kịch bản theo yêu cầu của Thẩm Dao rồi, cô và Phó Đình Viễn cũng ly hôn rồi, cũng trốn anh rất xa, vì sao Thẩm Dao còn độc địa mà nhằm vào cô như thế?.