Du Ân không để ý tới sắc mặt đa dạng của Phó Đình Viễn, cô chẳng muốn nói nhiều với anh, vì thế sau khi chào hỏi thì nói: “Tôi đi trước.”
Coi Phó Đình Viễn và Chu Mi là đối tác bình thường nhất.
Du Ân sau khi rời đi, Tô Ngưng nhìn chằm chằm Phó Đình Viễn nói: “Sếp Phó, anh chẳng phải giao cho trợ lý Chu toàn quyền xử lý hạng mục này rồi mà? Sao lúc nào cũng thấy anh xuất hiện thế?”
Chu Mi trả lời thay Phó Đình Viễn: “Lần này đổi đạo diễn, chuyện quan trọng, nên sếp Phó đặc biệt tới họp chỉ đạo.
Tô Ngưng cười haha: “Chỉ sợ là có người ủ mưu gì thôi, vô duyên thì gặp cũng khó.”
Tô Ngưng nói xong giẫm giày cao gót nghênh ngang bỏ đi, Phó Đình Viễn bị lời Tô Ngưng chọc tức tới bật cười.
Anh còn nhớ, Du Ân ngày đầu tiên về nước họ gặp nhau ở Chung Đình, anh lúc ấy nói với Tô Ngưng một câu “Có duyên thì sẽ gặp lại nhau”, không ngờ hôm nay Tô Ngưng lại đốp lại anh một câu “Vô duyên thì gặp cũng khó”.
Người chấp nhặt đủ điều như Tô Ngưng, không biết sao lại làm bạn thân được với một người tính cách bình thản như Du Ân nữa.
Lúc Du Ân vào phòng họp, Chung Văn Thành đã ở đấy rồi, đang cúi đầu đọc tài liệu.
Chung Văn Thành từng là idol, giá trị nhan sắc không chê được, gần như 360 độ không góc chết, quay góc máy nào cũng được.
Nhưng có lẽ vì xuất phát từ idol.
Nên khí chất của anh nho nhã hơn Phó Đình Viễn nhiều.
Phó Đình Viễn dù sao cũng xuất thân từ gia đình thương nghiệp, từ nhỏ đã quen với thương trường, nên toàn thân tản ra vẻ kiên định hung tàn, còn có khí lạnh người khác chớ lại gần.
Du An giờ cảm thấy, vẫn là đàn ông bình đạm như gió xuân Chung Văn Thành làm người ta thoải mái hơn, không biết năm ấy cô bị cái giống gì, lại đi thích cái kiểu xa cách như Phó Đình Viễn nữa.
Tuổi trẻ ai mà chẳng yêu nhầm chứ?
Giờ lạc đường biết quay đầu, cũng không muộn.
Sau khi thấy cô đi vào, Chung Văn Thành đầu tiên giật mình, sau đó ngạc nhiên không thôi mà khen cô: “Hôm nay cô đẹp thật đấy.”
“Cảm ơn.” Du Ân hơi ngại, sau khi ngồi xuống bên cạnh Chung Văn Thành hỏi ông: “Sếp Chung, sao tự nhiên ông lại quyết định làm đạo diễn bộ phim này thế?”
Chung Văn Thành nở nụ cười: “So với chuyện để người khác chỉ đạo gây ra chậm trễ tiến độ, không bằng tôi tự mình làm.”
“Nhưng công việc đạo diễn rất vất vả, thế này chẳng phải ông sẽ càng bận hơn sao?” Du Ân trong lòng có phần áy náy.
Nếu không phải vì chuyện cô gây ra, Chung Văn Thành chỉ cần làm một ông chủ xử lý tình hình chung thôi, mà không phải trực tiếp làm đạo diễn vừa bận vừa mệt.
Chung Văn Thành tất nhiên biết được suy nghĩ của cô, dịu dàng nói: “Không có gì, dù sao tôi cũng luôn muốn thử trải nghiệm lĩnh vực đạo diễn này.”
Dù sao… Nhóm hợp tác với ông cũng sắp trở lại rồi, sau này ông có thể giao chuyện công ty cho họ xử lý.
Du Ân vẫn nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, sếp Chung, đều là chuyện do tôi gây ra…”
Chung Văn Thành ấm áp động viên cô: “Không liên quan tới cô, đừng nghĩ nhiều.”
Lúc Phó Đình Viễn vào phòng họp, đúng lúc thấy cảnh Chung Văn Thành cúi đầu dịu dàng dỗ Du Ân.
Sắc mặt Phó Đình Viên khó chịu liếc nhìn Chung Văn Thành, đám Thôi Thiên Tường không phải người tốt, Chung Văn Thành cũng chẳng khá hơn.
Phó Đình Viễn hơi hối hận đồng ý cho Chung Văn Thành làm đạo diễn rồi, đây chẳng phải cho Chung Văn Thành cơ hội hưởng lợi sao?
Sau đó cuộc họp bắt đầu, Phó Đình Viễn ngồi ở vị trí chủ toạ, chỗ của anh, ngẩng đầu vừa vặn thấy cần cổ trắng ngần thon dài, còn có vành tai xinh xắn của Du Ân.
Cổ họng đột nhiên khô nóng, anh mở chai nước suối trước mặt ra uống mấy ngụm.
Di động đặt trên bàn rung lên, anh nhìn qua, là tin nhắn Dịch Thận Chi gửi đến cho anh.
Không nói gì, chỉ có ba emo đầu chó.
Dịch Thận Chi gửi emo này, rõ ràng là đang cười nhạo anh phá hoại buổi xem mắt của Du Ân.
Phó Đình Viễn mặc kệ anh ta, cái tên Dịch Thận Chi này, cả người cứ hóng hớt hít drama, không chán à?
Với lại, anh cố ý phá hoại hồi nào?
“Truyền kỳ Dung Phi” đổi đạo diễn, là chuyện lớn, tất nhiên phải tổ chức họp khẩn cấp.
Sau khi thảo luận xong chuyện đạo diễn, lại bàn tới việc chọn nam chính.
Trong lòng Du Ân thật ra đã chọn được nam chính phù hợp, mấy diễn viên nam mọi người đưa ra, đều không phải người mà cô ưng ý nhất.
Tấm mắt Phó Đình Viễn dừng trên mặt Du Ân, nhận ra trong lòng cô hình như có lựa chọn khác, vì thế anh lỡ đãng hỏi: “Biên kịch thấy sao? Có chọn được ai phù hợp không?”.
Truyện Đông Phương
Vì thế Du Ân nhìn vào mắt anh nói: “Tôi cảm thấy thấy Dung Thanh Nghiêu rất phù hợp.”
Dung Thanh Nghiêu là diễn viên nổi tiếng ngang Chung Văn Thành, đã có rất nhiều giải thưởng, cấp độ ảnh đế.
Nhưng Dung Thanh Nghiêu lại trẻ hơn một chút, năm nay ba mươi hai tuổi.
Dung Thanh Nghiêu cũng rất khiêm tốn, Chung Văn Thành sau khi nổi danh chọn thành lập công ty tự gây dựng sự nghiệp của mình, Dung Thanh Nghiêu lại về trường làm giảng viên học viện điện ảnh.
Hai năm nay anh ta mặc dù vẫn đóng phim, nhưng chất lượng hơn số lượng, cũng có nghĩa là yêu cầu về kịch bản rất cao.
Nghe Du Ân đề xuất Dung Thanh Nghiêu, ánh mắt mọi người chuyển sang cô, muốn nghe tại sao cô chọn Dung Thanh Nghiêu.
Du Ân nói: “Thầy Dung vẻ ngoài sáng sủa, ngọc thụ lâm phong, có vẻ rất giống với Thế Vô Tranh, nhưng ánh mắt lại ẩn giấu sự kiên cường và bá đạo, rất giống với tính cách của Duệ Vương.”
Phó Đình Viễn: “…”
Cô khen một tràng người đàn ông khác trước mặt anh, hay quá nhỉ?
Còn dùng cái cụm từ “Ngọc thụ lâm phong”, cao cấp quá ha.
Anh tự dưng rất muốn biết, cô sẽ dùng cụm từ cao cấp nào để hình dung anh, dù sao cô cũng đã từng thích anh mà?
“Dung Thanh Nghiêu đúng là rất hợp.” Chung Văn Thành ngồi bên cạnh nói tiếp: “Đúng là ánh mắt của biên kịch vẫn tốt hơn, mọi người thấy thế nào?”
Mọi người không có ý kiến gì với ngoại hình và khí chất của Dung Thanh Nghiêu, nhưng mà…
Có một người nói: “Nhưng thầy Dung có yêu cầu rất cao với kịch bản, cho dù chúng ta mời, anh ấy có tới không?”
Chung Văn Thành nói: “Tôi rất tin tưởng vào kịch bản của chúng ta, để tôi tìm cậu ấy bàn thử xem sao.”
Chung Văn Thành lại nhìn Phó Đình Viễn: “Nếu sếp Phó có quen biết gì với Dung Thanh Nghiêu, phiền anh cũng giúp đỡ.”
Phó Đình Viễn hừ một tiếng, Chung Văn Thành này là thấy Du Ân nói gì, ông ta cũng làm theo sao?
Nhưng, ngoài miệng lại nói: “Tôi không quen biết cậu ta, chúng ta đưa biên kịch theo thảo luận, tinh hoa của kịch bản, dù sao để biên kịch tự trình bày vẫn tốt hơn.”
Du Ân: “…”
Cô đi theo thảo luận?
Thế chẳng phải lại phải ở chung với Phó Đình Viễn sao?
Cô chịu đủ lắm rồi đó.
Phó Đình Viễn thấy cô bị Thẩm Dao hại còn chưa đủ sao?
Chung Văn Thành ở cạnh đúng lúc nói: “Biên kịch vẫn nên nhanh chóng viết kịch bản trước đã, chuyện khác giao cho chúng ta làm là được rồi.”
Chung Văn Thành lại nhìn Phó Đình Viễn: “Tinh hoa của kịch bản này, tôi tự thấy mình cũng hiểu rất rõ, có thể trình bay cho Dung Thanh Nghiêu nghe.”
Du Ân nhìn Chung Văn Thành cảm kích, cảm ơn ông đã giúp cô tránh phải ở chung với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn nhìn tương tác của hai người, sắc mặt đen lại..