Chẳng qua Du Ân có vẻ như chẳng tin lời cô ta nói chút nào: “Cô nói anh ấy vì để Phó Thiến Thiến không chống đối tôi, cho nên mới đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài?”
“Sao có thể như vậy?” Du Ân cảm thấy Chu Mi chỉ là đang nói đùa: “Phó Đình Viễn làm sao có thể vì tôi mà làm gì đó? Cũng không cần thiết.”
Đã ly hôn rồi, anh ấy làm vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Vả lại, trong ấn tượng của Du Ân, Chu Mi vĩnh viễn chỉ biết đứng ở phía mẹ anh em gái anh và ánh trăng sáng Thẩm Dao.
Trong ba năm đó, cô không phải không có tranh cãi với bọn họ, nhưng Phó Đình Viễn không phải im lặng, thì là bênh vực bọn họ.
Lần mà Du Ân nhớ rõ nhất, là có một lần nhà họ Phó tụ họp cuối tuần.
Cô mang giày cao gót, có chút không quen, đi rất cẩn thận.
Phó Thiến Thiến cố ý đụng cô một cái, cô trật chân ngay tại chỗ, đau đến mức cô ứa nước mắt.
Cô tức giận chất vấn Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến thấy Phó Đình Viễn đi tới, thoáng chốc tự mình bật khóc trước.
Phó Thiến Thiến chạy đến ôm lấy cánh tay của Phó Đình Viễn méc anh: “Anh, chị dâu không biết mang giày cao gót, tự mình trật chân còn đổ thừa cho em, nói là em đụng chị ấy.”
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: “Không biết mang giày cao gót thì đừng mang.”
Nói bóng gió, không đủ làm mất mặt người ta.
Lúc đó Du Ân uất ức vô cùng, nước mắt ứ đọng trong mắt, cô nắm chặt lòng bàn tay mới nhịn được không bật khóc
Lúc đó cô và Phó Đình Viễn vừa kết hôn, cũng là lần đầu tiên cô tham gia tiệc của nhà họ Phó.
Có vài người bạn thân đứng bên cạnh nhìn, cô quẫn bách đến mức hận không thể kiếm một cái khe chui vào.
Sau lần đó, để bản thân mình quen mang giày cao gót, mỗi ngày cô đều tập luyện, mắt cá chân không biết bị cọ trầy bao nhiêu lần.
Sau đó, cuối cùng cho dù mang giày cao gót cao hơn đi nữa nữa, cô cũng có thể đứng vững không ngã.
Bây giờ nhớ lại những chuyện cũ đó, làm sao Du Ân có thể tin Phó Đình Viễn vì cô mà đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài.
Cô bỏ qua vấn đề này, nhìn Chu Mi khẽ nói: “Xin lỗi, chuyện hôm nay lại làm phiền đến công việc của cô rồi, cô nhanh về công ty làm việc đi.”
Chu Mi thấy cô né tránh vấn đề về Phó Đình Viễn không nói, cũng không có cách nào nói thêm gì nữa, bèn đứng dậy về công ty đi làm.
*
Cơ thể của Đổng Văn Huệ không có trở ngại gì lớn, chỉ là nhất thời tức giận quá mức mà thôi.
Phó Đình Viễn đứng trong phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến bên cạnh.
Du Ân không nhắc gì đến anh, chẳng qua Chu Mi đã đem chuyện kể lại hết cho anh, trong lòng Phó Đình Viễn dâng lên lửa giận ngút trời.
Gọi điện thoại sang mắng Du Ân?
Đến nhà để ra tay đánh Du Ân?
Đây chính là chuyện mà mẹ anh và em gái anh làm ra!
“Mẹ, con cảm thấy người cần ra nước ngoài không chỉ có Thiến Thiến, mẹ tốt nhất cũng nên đi chung đi.” Lời này của Phó Đình Viễn tất nhiên là lời nóng giận, anh không thể nào đưa Đổng Văn Huệ đi.
Ba mẹ anh căn bản không thích hợp ở chung với nhau, Đổng Văn Huệ không bỏ qua được chuyện Phó Giang ngoại tình, Phó Giang không bỏ qua được chuyện Đổng Văn Huệ làm loạn khiến ai ai cũng biết chuyện và làm ông mất hết mặt mũi.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
Khung cảnh duy nhất hai người đứng chung, có lẽ chính là trong hôn lễ của riêng anh và Phó Thiến Thiến.
Chẳng qua lúc đầu khi anh kết hôn với Du Ân không có cử hành hôn lễ, cho nên Phó Giang mới không trở về.
Đổng Văn Huệ bị lời nói con trai mình chọc tức muốn chết: “Đình Viễn, con đây là có ý gì? Mẹ vừa mới tỉnh lại thôi đó!”
Phó Đình Viễn mím môi: “Con không có ý gì cả, chỉ là muốn nói với hai người một tiếng, sau này chuyện của con, hai người tốt nhất đừng nhúng tay vào.”
Lời này bằng nghĩa với việc gián tiếp cảnh cáo bọn họ, sau này không có gì đừng đi làm phiền Du Ân nữa.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đều bị lời của anh làm nghẹn họng, Phó Thiến Thiến bất mãn muốn nói gì đó, ánh mắt lạnh lùng của Phó Đình Viễn trực tiếp quét sang cô, không cho từ chối nói: “Em, bắt buộc ra nước ngoài.”
Phó Thiến Thiến tức đến dậm chân: “Anh!”
“Nếu như mẹ không sao cả, đợi lát nữa em đưa mẹ về nhà đi.” Phó Đình Viễn lại dặn dò một câu như thế, sau đó quay người rời đi.
Phó Thiến Thiến tức đến bật khóc.
“Con trước tiên đừng khóc, chúng ta nghĩ cách khác.” Đổng Văn Huệ cũng chỉ có thể an ủi cô ta như thế.
Bởi vì hôm nay quậy thành như vậy, lúc Đổng Văn Huệ đối diện với Phó Đình Viễn có chút áy náy, đương nhiên bà ta biết, bà đến nhà làm phiền Du Ân, về tình về lý đều thua thiệt, cho nên cũng không dám ở trước mặt Phó Đình Viễn cứng cổ nói gì.
Đổng Văn Huệ cũng không ngờ tới, hôm nay bà ta không những không thể dạy dỗ Du Ân, ngược lại còn bị Du Ân chọc tức đến nhập viện, bây giờ bọn họ chỉ có thể tính kế lâu dài hơn thôi.
Phó Đình Viễn lái xe rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ muốn trực tiếp về công ty, nhưng nghĩ lại, vẫn quay đầu xe quẹo vào khu nhà chung cư của Chu Mi.
Sau khi Chu Mi rời đi Du Ân vừa điều chỉnh lại tâm trạng chuẩn bị tiếp tục viết kịch bản, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Cô tưởng là Chu Mi để quên đồ quay lại lấy, không ngờ mở cửa ra người nhìn thấy lại là Phó Đình Viễn.
Cô không để Phó Đình Viễn đi vào, chỉ đứng ở cửa lạnh nhạt hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Phó Đình Viễn nhìn cô thấp giọng nói: “Chuyện của hôm nay, tôi rất xin lỗi.”
Du Ân cười lạnh một tiếng: “Sếp Phó, anh quả là người con trai anh trai tình nhân có trách nhiệm đó, hôm nay xin lỗi thay cái này ngày mai xin lỗi dùm cái kia.”
Cảm xúc trong mắt Phó Đình Viễn nhiều hơn mấy phần: “Cô gặp phải những chuyện này, nói đến cùng đều là tại tôi, không phải sao?”
“Cho nên, tôi buộc phải xin lỗi cô.”
Du Ân ngây người, không nghĩ đến thái độ của anh sẽ thành khẩn thế này.
Chẳng qua sau đó cô lại nói: “Nếu anh biết đều là tại anh, vậy sau này chúng ta đừng gặp lại nữa, được không?”
Nếu như sau này lại gặp phải kịch bản có liên quan đến Phó thị, cô nhất định nhất định sẽ từ chối.
“Nếu như không có chuyện gì, mời anh về cho, tôi phải làm việc rồi.” Du Ân ra lệnh đuổi khách một cách hình thức hoá, sau đó bèn dứt khoát đóng cửa lại.
Phó Đình Viễn: “…”
Hít thở sâu một hơi, Phó Đình Viễn cố kìm nén ngọn lửa trong lòng mình.
Bây giờ cô còn dám sập cửa với anh rồi.
*
Nghĩ đến Du Tùng và Du Thế Quần sẽ không cam lòng yên phận, thế nên Du Ân quyết định tiến hành chủ động.
Cô có số điện thoại của Du Thế Quần, hôm đó cô có gọi điện thoại cho Du Thế Quần.
“Du Ân?” Du Ân không nghĩ đến cô sẽ chủ động liên lạc, kinh ngạc xong bèn bắt đầu mắng chửi: “Trong mắt mày còn có người ba là tao không?”
“Nếu không phải anh mày đi kiếm mày, có phải mày định tiếp tục trốn bọn tao không?”
Du Ân lạnh nhạt xin lỗi: “Xin lỗi ba, đều tại con không tốt, nhưng con vừa về nước có rất nhiều chuyện phải xử lý, đây không phải là vừa có thời gian sao?”
“Bây giờ ba thế nào? Còn ở chỗ cũng không? Hôm nào con đến thăm ba.” Du Ân hỏi thế này, là vì hai ba con Du Thế Quần và Du Tùng không có chỗ ở cố định.
Ban đầu nhà họ của nhà riêng, nhà còn là một căn biệt thự ba tầng nhỏ.
Nhưng theo sự qua đời của mẹ cô, không ai lo cho hai ba con đó nữa, bọn họ dứt khoát bán nhà đi, số tiền đó tất nhiên bị bọn họ ăn xài hết rồi.
Lúc đó Du Ân đang học đại học, từ đó ở lại trường dài hạn luôn.
Còn về Du Thế Quần và Du Tùng, lại thuê một căn nhà để ở.
Bị chủ nợ đuổi đến nơi, cũng chỉ thể đổi chỗ ở khác.
Du Thế Quần vừa nghe cô hỏi như thế, khựng lại một chút xong bèn la lớn lên: “Ba ở bệnh viện, con muốn đến thì đến bệnh viện thăm ba đi, ba bệnh rồi, sắp chết rồi!”.