“Bệnh viện?” Du Ân khẽ chau mày, “Cơ thể của ba bị làm sao?”
Theo như cô biết, cơ thể của Du Thế Quần trước giờ đều rất tốt.
Người ta nói người tốt sống không thọ, làm ác sống ngàn năm.
Câu này đặt trên người mẹ của cô và Du Thế Quần, không thể thích hợp hơn nữa.
Du Thế Quần khẽ nói: “Con đến thì sẽ biết thôi, bệnh rất nghiêm trọng, cần một số tiền lớn.”
Du Ân thoáng cái đã hiểu ra, tình cảm là muốn đòi tiền của cô, lấy trị bệnh làm cớ, nói không chừng ông ta không hề bệnh.
Chẳng qua cô vẫn nói: “Được, vậy ba nói cho con biết ba ở bệnh viện nào, con đến thăm ba.”
Thế là Du Thế Quần nói tên của một bệnh viện, Du Ân vừa nghe thấy đúng lúc là bệnh viện mà Hứa Hàng đang làm, thoáng chốc khoé môi cong lên thành một nụ cười.
Vừa hay, cô có thể nhờ Hứa Hàng giúp cô một tay.
Cúp máy xong Du Ân thu dọn một chút bèn ra ngoài, tới bệnh viện xong cô đi tìm Hứa Hàng trước.
Hứa Hàng nhìn thấy cô rất kinh ngạc: “Cô đây là…”
Du Ân ngược lại không vòng vo gì cả, vừa gặp mặt đã nói: “Là thế này, ba tôi nằm viện ở đây, tôi muốn nhờ anh hỏi thăm giùm một chút, rốt cuộc ông ấy bị bệnh gì.”
“Tôi sợ ông ấy nói trước với bác sĩ điều trị chính của ông ấy, cố ý lừa tôi.”
Du Ân rất hiểu rõ tính tình của Du Thế Quần, nếu Du Thế Quần đã muốn đòi tiền cô, tất nhiên sẽ nói dối thành một bệnh rất nặng.
Cái này tất nhiên Hứa Hàng sẽ giúp, ra hiệu cho cô ngồi xuống xong bèn gọi điện thoại cho đồng nghiệp của mình hỏi thăm.
Cúp điện thoại xong Hứa Hàng nhún vai nói: “Giống như cô dự đoán, đúng là ông ấy bệnh rồi, nhưng chẳng qua chỉ là bệnh vặt mà người già hay mắc mà thôi, căn bản cũng không cần nhập viện, nhưng bác sĩ điều trị chính của ông ấy nói ông ấy kiên quyết muốn nhập viện.”
Du Ân gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”.
Truyện hay luôn có tại == trùmt ruуện.
vN ==
Hứa Hàng cười nói: “Khách sáo gì chứ.”
Du Ân im lặng một lát, lại có chút khó khăn nói: “Thật ra…Tôi còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Hứa Hàng hỏi: “Sao thế?”
Du Ân nói: “Nếu ông ấy đã nhập viện rồi, vậy tôi muốn nhờ anh giúp tôi sắp xếp một chút, giúp tôi làm xét nghiệm ADN giữa tôi và ông ấy.”
“Xét nghiệm ADN?” Hứa Hàng suýt chút nữa nhảy bật khỏi ghế: “Cô nghi ngờ ông ấy không phải cha ruột của cô?”
Du Ân lắc đầu nói: “Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn.”
Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, tại sao Du Thế Quần và Du Tùng đối xử với cô không tốt chút nào, cũng không thân chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt bọn họ nhìn cô toàn là ghét bỏ, căn bản không có nửa phần yêu thương.
Sau đó cô mới hiểu ra, hoá ra cô căn bản không phải là con ruột.
Thậm chí đến người mẹ đã qua đời của cô, cũng không phải mẹ ruột của cô.
Tất cả những điều này đều là trước lúc lâm chung mẹ nói cho cô biết, mẹ cô khó khăn nói với cô: “Sau này mẹ không thể bảo vệ cho con nữa, cho nên mẹ mới đem bí mật này nói cho con biết.”
“Sau này bọn họ nhất định sẽ nhắm tới con, đòi tiền ở chỗ con, thậm chí có thể bán con đi.”
“Đến lúc đó con không cần khách sáo với bọn họ, đừng để bọn họ ăn hiếp, cũng không cần bị tình thân trói buộc mà mặc cho họ sắp xếp, bởi vì…con không có chút quan hệ huyết thống nào với bọn họ.”
Cô là con của một người bạn thời trẻ của mẹ cô, người con gái đó yêu một người đàn ông, nhưng không thể cùng người đàn ông đó ở bên nhau đến cuối.
Cô ấy sinh con xong bị trầm cảm nghiêm trọng, giao con cho người khác xong cũng qua đời rồi.
Thế nên Du Thế Quần và Du Tùng mới ghét bỏ chê bai cô như thế, bởi vì nuôi thêm một đứa con là cô, thì phải xài nhiều hơn một phần tiền.
Nhưng may mắn sao, mẹ cô là một người dịu dàng lương thiện.
Cho dù cô không phải là con ruột, vẫn đối đãi với cô như con ruột.
Hứa Hàng nghe xong cả người đều ngay ra, trước giờ anh ta đều không biết, Du Ân vậy mà lại có thân thế như vậy, hẳn là Phó Đình Viễn cũng không biết.
Hứa Hàng không hiểu hỏi: “Nếu như cô đã biết, vậy sao còn phải làm xét nghiệm ADN?”
Du Ân cười khổ một tiếng: “Tôi phải chuẩn bị cho bản thân đường lui, lỡ như bọn họ cứ nói tôi chính là con ruột, cứ muốn đòi tiền tôi, cứ muốn tôi phụng dưỡng, tôi cũng không có cách nào đúng không?
Du Ân hạ tầm mắt xuống, nói một cách ảm đạm: “Mấy năm nay tiền tôi cho bọn họ đã đủ trả cho ơn dưỡng dục đó rồi, hẳn là anh cũng biết, bọn họ đã lấy rất nhiều tiền từ chỗ Phó Đình Viễn.”
Cô dùng ba năm thanh xuân, ba năm đau khổ, vốn có thể đổi lấy nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền cho bọn họ, lẽ nào còn không đủ sao?
Bản thân bọn họ không biết trân trọng, tự mình phung phí hết mức, cô sẽ không dung túng nữa.
Hứa Hàng gật đầu: “Cũng phải.”
Anh ta lại nói: “Chuyện này cô yên tâm, tôi sẽ cho người sắp xếp ổn thoả, không để ông ấy phát hiện.”
“Cảm ơn.” Du Ân đưa một túi đựng tóc của mình cho Hứa Hàng, sau đó nghiêm túc nói: “Hôm nào mời anh ăn cơm.”
Hứa Hàng mỉm cười đồng ý.
Nhờ Hứa Hàng bên này xong, Du Ân mới xoay người đi đến phòng bệnh của Du Thế Quần.
Du Thế Quần ở phòng ba người, lúc Du Ân bước vào Du Thế Quần đang ngồi trên giường bệnh nói khoác ồm ồm với bệnh nhân khác, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị bệnh.
Vừa ngước mắt thấy Du Ân xong, ông ta lắp tức trợn mắt, đưa tay ôm ngực kêu ai da ai da nằm rạp xuống giường.
Du Ân vờ như không nhìn thấy sự giả vờ của ông ta, bước qua quan tâm hỏi: “Ba, ba sao rồi? Cần con giúp ba gọi bác sĩ không?”
Du Thế Quần vội vàng mở mắt: “Không cần không cần, chỉ là lồng ngực quặn đau một trận thôi.”
Du Ân nói: “Con mới vừa hỏi bác sĩ điều trị chính của ba, anh ấy nói bệnh này của ba rất nghiêm trọng, phải nằm viện rất lâu.”
Du Ân cố tình nhắc chuyện này, để Du Thế Quần chủ động nhắc chuyện tiền nong.
Quả nhiên, Du Thế Quần lập tức nói; “Phải đó, nói không chừng còn phải phẫu thuật, con gái à, con xem đây lại là một số tiền lớn, làm sao đây?”
Du Thế Quần vừa nói như thế, người bệnh của hai giường bên cạnh cùng người nhà thoáng chốc đều nhìn sang Du Ân.
Du Ân lấy điện thoại ra nói: “Ba, ba cũng biết mà, công việc của con vừa mới ổn định, thu nhập không nhiều, ở đây con còn có chút tiền, vốn là tiền con định tiếp tục để tiếp tục thuê nhà, con chuyển cho ba nhé.”
Du Ân cố tình nói hoàn cảnh hiện tại của mình ra, để người khác nghe được, đỡ để sau này Du Thế Quần lật ngược trắng đen nói cô một đồng cũng không cho.
Hai mắt Du Thế Quần dán vào điện thoại của cô hỏi: “Có bao nhiêu?”
Du Ân trả lời: “Sáu mươi triệu.”
Du Thế Quần rất bất mẫn: “Có mỗi sáu mươi triệu?”
Khoé mắt Du Ân thoáng chốc liền ửng đỏ: “Đây đã là toàn bộ tiền dành dụm của con rồi, con ly hôn xong vẫn luôn không có công việc đàng hoàng, ba cảm thấy con có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn nữa, một năm trước không phải con còn cho ba mấy trăm triệu sao?”
Người bệnh bên cạnh không xem nổi nữa, khuyên Du Thế Quần: “Con cái đã vất vả lắm rồi, hơn sáu mươi triệu lận, ít nhất cũng chống đỡ nổi một khoảng thời gian.”
Một người khác nói: “Phải đó phải đó, lại ly hôn, cuộc sống nhất định rất cực khổ, ông đừng làm khó con nó nữa.”
Du Thế Quần rất sĩ diện, thế là chỉ đành nói: “Được rồi được rồi, vậy con chuyển cho ba đi.”
Dù sao ông ta cũng không có bệnh, quay đầu cô đi rồi ông ta sẽ xuất hiện, cầm sáu mươi triệu này tiếp tục đi đánh bạc.
Ông ta không tin, nhiều năm như vậy ông ta không thể thắng một ván lớn..