Ở ngay trước mặt mấy người bạn cùng phòng bệnh của Du Thế Quần, Du Ân đưa hai chục ngàn tệ cho Du Thế Quần.
Thế Du Thế Quần nhanh chóng nở nụ cười sau khi nhận được tiền, Du Ân nghẹn ngào nói: “Ba, bây giờ trên người con chỉ còn mỗi tiền ăn cơm, con thật sự đã cố gắng hết sức.”
Sau khi nói xong, Du Ân giả vờ lau nước mắt nơi khoé mắt, dáng vẻ của cô vốn dịu dàng, lúc này trông vô cùng đáng thương.
Du Thế Quân vừa định nói gì đó, người nhà của một bệnh nhân bên cạnh nói với Du Ân: “Hai mươi ngàn đã rất nhiều rồi.”
Một người khác lại nói với Du Thế Quần: “Lão Du, không phải ông nói mình còn một người con trai sao? Sao cậu ta không tới?”
“Đúng thế, đúng thế, chẳng phải nói nuôi con để được chăm sóc khi về già sao, cũng không thể để con gái bỏ tiền hết được.”
Du Thế Quần há miệng một nói, cố gắng nuốt ngược những lời mình định nói vào trong.
Ông ta định bảo Du Ân ra ngoài mua đồ ăn cho ông ta, tốt nhất là mua cho ông ta thêm mấy bộ quần áo mới.
Cô biến mất hơn một năm, thế mà muốn dùng hai chục ngàn đồng này đuổi ông ta đi sao?
Ông ta phải làm thịt Du Ân tốt một chút.
Thế nhưng những người khác cũng lên tiếng rồi, hôm nay ông ta sẽ lại thời bỏ qua cho cô, dù sao nếu cô đã xuất hiện, sau này sẽ có cơ hội đòi tiền cô.
Cho nên, ông ta quay lại nói: “Được rồi, được rồi, ba biết con bận rộn, con về trước đi, ba cũng không cần gì.”
Du Ân vô cùng cảm kích gật đầu: “Dù sao ba cũng phải chăm sóc tốt cho mình, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho con.”
Du Ân làm ra vẻ con gái khôn khéo, sau khi xoay người rời đi lập tức kéo số điện thoại của Du Thế Quần vào danh sách đen.
Chắc chắn Du Thế Quần cho là nếu cô đã xuất hiện thì sau này có thể để mặc bọn họ làm thịt, nào ngờ đây là lần cuối cùng cô xuất hiện cùng với bọn họ, sau này gặp lại cô sẽ xem họ như người xa lạ.
Trước đó, Du Ân đã nói thân thế của mình cho Hứa Hàng, sau khi cô rời đi, chuyện đầu tiên Hứa Hàng làm chính là thông báo Phó Đình Viễn.
Ở đầu dây bên kia, Phó Đình Viễn cũng vô cùng kinh ngạc: “Vợ chồng Du Thế Quần không phải ba mẹ ruột của cô ấy?”
“Ừ.” Hứa Hàng nói: “Chắc chắn cô ấy sẽ không nói dối mấy chuyện này, dường như cô ấy thật sự đã vào đường cùng, mới định dùng chuyện này cắt đứt quan hệ ba con với Du Thế Quần.”
Phó Đình Viễn mím môi không lên tiếng.
Đúng là với đức hạnh của ba con Du Thế Quần, nếu tìm được cô, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Với năng lực kinh tế hiện giờ của cô, làm sao có thể cung cấp đủ cho lòng tham không đáy của ba con Du Thế Quần?
Vốn anh còn muốn tìm thời gian nói một số chuyện liên quan tới ba con Du Thế Quần với cô, muốn hỏi cô có cần sự giúp đỡ của anh hay không, giúp cô khiến ba con kia cách xa cô ra.
Anh có một trăm cách có thể khiến bọn họ không quấy rầy cô nữa, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như cô không cần sự giúp đỡ của anh.
Nói một tiếng cảm ơn với Hứa Hàng, Phó Đình Viễn định cúp điện thoại.
Hứa Hàng vẫn còn nói: “Nói tới, cô ấy nói ngày khác mời tôi ăn cơm để bày tỏ sự cảm ơn.”
Phó Đình Viễn: “…”
Dường như kể từ khi cô trở lại, anh cũng gián tiếp giúp cô mấy lần, sao anh lại chưa nhận được đãi ngộ như Hứa Hàng?
Hứa Hàng tấm tắc xúc động: “Nhắc tới dường như rất hoài niệm tay nghề nấu nướng của cô ấy, thế nhưng nếu nói muốn cô ấy tự tay xuống nấu cơm dường như có hơi không hợp lý.”
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Nếu biết không hợp lý thế đừng có nói.”
Phó Đình Viễn nói xong cũng tức giận ngắt máy, Hứa Hàng cười thất thanh.
Sau khi Du Ân rời khỏi bệnh viện không bao lâu, Du Thế Quần lập tức bảo Du Tùng mau tới làm thủ tục xuất viện cho ông ta.
Lần trước Du Tùng bị đưa tới đồn cảnh sát, cảnh sát mặc thường phục phê bình giáo dục anh ta một trận rồi thả đi.
Du Tùng không kịp đợi hỏi Du Thế Quần: “Cô ta cho bao nhiêu?”
Du Thế Quần ngồi bên cạnh tài xế đắc ý dựa vào: “Hai chục ngàn.”
Du Tùng chê ít: “Sao chỉ có hai chục ngàn? Hai trăm ngàn còn hơi ít đấy.”
Du Tùng quen việc lấy tiền thoải mái từ chỗ Phó Đình Viễn trước đây, vô cùng coi thường hai chục ngàn này của Du Ân.
Du Thế Quần tức giận mắng anh ta: “Gấp cái gì? Chẳng phải tương lai còn dài sao?”
Du Thế Quần còn nói: “Ba thấy con nhỏ đó rất thoải mái, chắc chắn trong tay nó có không ít tiền, ba không tin con nhỏ đó lấy Phó Đình Viễn mà không được một đồng nào.”
“Leo lên một vị vua như Phó Đình Viễn lại tay không ra khỏi nhà? Có kẻ ngu mới làm thế!”
“Ba thấy dáng vẻ con bé mềm yếu kia của con bé, rất dễ bắt nạt.” Du Thế Quần nghĩ tới tương lai có thể làm thịt người tiêu tiền như rác như Du Ân, vô cùng đắc ý: “Xem ra ban đầu giữ con nhỏ đó ở lại là lựa chọn vô cùng chính xác của chúng ta, ai ngờ con bé có thể trở thành cây tiền của chúng ta chứ.”
Du Tùng cũng cười theo.
Đúng thế, ba anh ta coi tiền như mạng, ban đầu sống chết không chịu nhận nuôi Du Ân vừa sinh ra, bởi vì trong nhà có thêm một người sau này phải thêm một miếng ăn cho cô.
Thế nhưng mẹ anh ta lại nóng nảy, cố chấp khăng khăng phải giữ lại Du Ân.
Bây giờ nghĩ lại, dường như giữ lại là đúng rồi.
Hai chục ngàn tệ này đối với ba con Du Thế Quần mà nói sẽ nhanh chóng tiêu xài hết, Du Ân vẫn luôn đợi bọn họ liên lạc tiếp tục đòi tiền cô.
Mặc dù cô đã kéo số diện thoại ba con Du Thế Quần và Du Tùng vào danh sách đen, thế nhưng bọn họ chắc chắn sẽ đổi số khác gọi cho cô.
Quả nhiên, hôm đó cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Cô bình tĩnh nhận, liền nghe thấy Du Tùng gào lên: “Du Ân, mày đang ở đâu? Tại sao lại không ở nhà?”
Du Ân rất vô tội hỏi: “Tôi ở nhà bạn, thế tìm tôi có chuyện gì không?”
Du Tùng tức giận nói: “Tiền trước đó mày cho ba, ba chữa bệnh cũng xài hết rồi…”
“Alo? Alo?” Du Tùng còn chưa nói xong, liền nghe hai tiếng alo như thế, sau đó cô có chút buồn bực nói: “Anh, anh nói gì thế? Lặp lại lần nữa, vừa nãy tín hiệu của tôi không tốt, không nghe rõ.”
Du Tùng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống, nói lại chuyện cần tiền.
Du Ân lại trả lời: “Xin lỗi anh, tín hiệu bên em quá kém, ngày khác hãy nói.”
Sau khi cô nói xong lập tức cúp điện thoại, lúc Du Tùng gọi lại, điện thoại của cô đã trong trạng thái tắt máy.
Du Tùng tức giận nghiến răng nghiến lợi, anh ta biết, tín hiệu không tốt, cô nghe không rõ là do Du Ân cố ý.
Cố ý đùa bỡn anh ta, cũng cố ý dùng cách này trốn tránh việc đưa tiền.
Du Thế Quần cho rằng sẽ rất dễ đòi tiền Du Ân, cho nên có chút không hiểu sự tức giận của Du Tùng: “Sao thế?”
Du Tùng nói cho Du Thế Quần nghe chuyện đã xảy ra, Du Thế Quần cũng tức giận giậm chân: “Con nhỏ đó đang muốn tiếp tục lẩn tránh chúng ta sao?”
Du Tùng hừ một tiếng: “Chắc chắn là thế.”
Sau tất cả, Du Thế Tùng cũng có vài kinh nghiệm sống, lúc này liền nói: “Không sao, không phải con nhỏ đó làm biên kịch ở một công ty điện ảnh và truyền hình sao? Chúng ta đến công ty con bé đó làm loạn, xem con bé mau xuất hiện.”
“Nếu con bé còn không ra, chúng ta lại làm xấu danh tiếng của nó, không thể nào tiếp tục làm việc ở nói đó được, thậm chí không thể đặt chân trong giới biên kịch!”
Du Thế Quần vừa nói xong, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Du Tùng: “Ba, đúng là ba, sao con lại không nghĩ ra chuyện tới công ty con nhỏ đó làm loạn chứ?”
“Nếu không để con bé đưa tiền, chẳng lẽ chúng ta uổng phí nhiều năm nuôi dưỡng con vé đó sao?”
Thế nhưng trên thực tế, tất cả chi phí khi Du Ân ở nhà họ Du đều là tiền cưới mẹ cô để lại sau khi qua đời, Du Thế Quần chẳng tốn một đồng tiền nào cho cô..