Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Du Ân không muốn dây dưa với Phó Đình Viễn đã say, thế nhưng Phó Đình Viễn sống chết ôm eo cô không buông, còn không nghe theo sẽ không buông tha hỏi cô: “Cô vẫn chưa cho tôi một lý do.”
Du Ân giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang gần trong gang tấc, ánh mắt hạnh mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Dây dưa không dứt với người này, đối tượng còn là vợ trước của anh, đây thật sự không phải phong cách làm việc của Phó Đình Viễn.

Ánh mắt Phó Đình Viễn thâm sâu, u ám, Du Ân không nhìn thấy tâm tư trong lòng anh, thế là chỉ có thể kết luận hành động này của anh thành: Anh uống say.

“Anh muốn lý do?” Cô lãnh đạm nói với Phó Đình Viễn: “Được, thế tôi nói cho anh nghe.”
Phó Đình Viễn làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, vẻ mặt Du Ân bình tĩnh: “Tôi không muốn có liên lạc trên cả công việc với người có vợ, thế nên cảm thấy chúng ta không cần phải thêm wechat.”
Bởi vì hoàn toàn không hiểu từ “vợ chồng” này, thế nên Phó Đình Viễn không nhịn được nói một câu thô tục: “Ai con mẹ nó có vợ rồi?”
Du Ân cong môi, nở một nụ cười lặng lẽ với anh, nói bóng gì, nói anh đó,
Mấy ngày nay Thẩm Dao hết đi dạo tiệm áo cưới thì lại đi dạo tiệm trang sức, liên tục lên hot search, chẳng lẽ anh không biết?
Cùng với tin tức ngày cưới của bọn họ đang gần đến, đây chẳng phải sắp kết hôn rồi sao?
Thẩm Dao ngược lại không biết lại diễn một màn, đối mặt với sự chúc mừng mà phóng viên dành cho cô ta, thái độ khác thường, lạnh mặt nói mình chỉ tuỳ ý đi dạo một chút, không liên quan gì tới Phó Đình Viễn, càng không phải đang chuẩn bị kết hôn.

Nếu đổi lại là trước đây, mặt màu Thẩm Dao đã ngọt ngào thầm chấp nhận từ lâu.

Thế nhưng mặc dù Thẩm Dao phủ nhận, nhưng đối với bên ngoài mà nói cũng đang chờ chuyện này bại lộ.

Ai lại nhàn rỗi đi dạo tiệm áo cưới và tiệm trang sức chứ?
Bàn tay đang đặt bên hông Du Ân của Phó Đình Viễn lại tăng thêm lực, anh lạnh mặt: “Con mắt nào của cô thấy tôi kết hôn với cô ta?”
Du Ân tiếp tục bình tĩnh: “Mặc dù còn chưa kết hôn, thế nhưng anh có lòng sở hữu, với tôi đã xem như vợ chồng rồi.”
Phó Đình Viễn không hít thở nổi, suýt nữa đã bị lời của cô làm cho tức chết.

Cô lấy đâu ra lời lẽ hoang đường như thế?
Chữ bát còn chưa có phẩy, cô đã cài cho anh danh hiệu “có vợ”?
Vừa định nói gì nữa, chỉ thấy khoé miệng Du Ân chợt cong lên, nói một câu: “Xem ra đàn ông nhà họ Phó các anh đều thích một chân đạp hai thuyền.”
Du Ân không biết quá khứ của ông cụ ở nhà, thế nên không đánh giá.

Thế nhưng những năm trước đây, ba Phó Đình Viễn, Phó Giang đều ngoại tình, đến Phó Đình Viễn, lúc vẫn còn kết hôn với cô, liên tục nổ ra scandal đối với Thẩm Dao.

Bây giờ, rõ ràng ngày cưới của Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đã gần đế, thế nhưng lại lôi lôi kéo kéo với vợ cũ là cô, thế chẳng phải hai ba con đều một chân đạp hai thuyền thì là gì?
Lời nói này của Du Ân khiến Phó Đình Viễn tỉnh táo hơn mấy phần, bàn tay đặt bên hông cô không tự chủ được buông lỏng.

Anh không ngờ Du Ân lại dùng đề tài này để tấn công anh, đã từng chỉ có một mình anh chê địa vị của phụ huynh cô, không ngờ hôm nay cô lại chê cười người nhà anh.

Chuyện của Phó Giang, ba anh thật sự khiến anh có chút khó mở miệng.

Du Ân thừa lúc Phó Đình Viễn đang thất thần, không chút khách sáo đẩy anh ra, xoay người ngồi vào trong xe.

Cô biết, trong lúc hai người cãi nhau, việc tấn công ba mẹ của đối phương là rất không nên, thế nhưng vừa nãy cô cũng là do tức giận không lựa lời.

Cô tức giận vì Phó Đình Viễn không giải thích được, tức giận Phó Đình Viễn vì tư lợi.

Anh lôi lôi kéo kéo với cô, đưa cô ta vào chỗ nào?
Một khi Thẩm Dao biết, thế thì cô chính là người thứ ba phá hoại tình cảm của bọn họ.

Mặc dù Thẩm Dao cũng từng là nhân vật như thế trong cuộc hôn nhân của cô, thế nhưng Du Ân rất khinh thường, thế nên cô chắc chắn không cho phép bản thân mình trở thành người như thế.

Thế nên, kể từ sau khi ly hôn, cô vẫn luôn duy trì khoảng cách xa không thể xa hơn với Phó Đình Viễn.

Thế nhưng hành động vừa nãy của Phó Đình Viễn thật sự khiến mọi thứ cô làm thất bại trong gang tấc.

Phó Đình Viễn nhìn chiếc xe taxi màu xanh vội vàng rời đi trước mắt mình, ánh mắt sâu tối sầm đi.

Sau khi về đến nhà, Du Ân đỡ Chu Mi vào phòng ngủ, vừa định đứng dậy xuống bếp nấu cho cô ta thuốc giải rượu, thế nhưng Chu Mi đột nhiên cô ta, nằm lên bả vai cô khóc nấc lên.

Du Ân bị sợ hết hồn, bởi vì kể từ lúc kết hôn với Phó Đình Viễn bắt đầu tiếp xúc với Chu Mi tới nay, ở trong mắt cô Chu Mi vẫn luôn là một cô gái vô cùng bền bỉ và lý trí tỉnh táo.

“Chu Mi, cô sao thế?” Du Ân cực kỳ lo lắng.

Chu Mi khóc lóc: “Du Ân, yêu một người đàn ông không thể nào với tới, thật sự quá đau đớn, quá đau đớn…”
Du Ân dường như bị chọt trúng tim đen, cô rủ mắt lẩm bẩm đáp lại Chu Mi: “Đúng thế, đúng là vô cùng đau đớn.”
Chu Mi tiếp tục khóc, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo nơi bả vai Du Ân, khiến Du Ân cảm nhận sâu sắc nỗi đau của cô ta.

Du Ân nhẹ giọng an ủi cô ta: “Mặc dù anh ta cao không thể với tới, thế nhưng nếu như anh ta cũng yêu cô thế thì đường đi giữa hai người sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”
Hai người cùng nhau đối mặt, tốt hơn việc mình bỏ ra toàn bộ sự thật lòng thế nhưng không được đáp lại chút nào.

Chu Mi chợt cười lên: “Anh ấy yêu tôi?”
“Làm anh ấy có thể yêu tôi?” Trong giọng nói Chu Mi tràn ngập sự tự giễu và lạnh nhạt: “Từ trước tới nay anh ấy chỉ biết trêu ghẹo tôi mà thôi.”
Du Ân khẽ thở dài: “Trước tiên, cô nằm một lát đi, tôi đi nấu nước giải rượu cho cô."
Du Ân không hỏi rốt cuộc thì người đàn ông cao không thể với tới mà cô ta yêu là ai, nếu khiến Chu Mi đau khổ như thế, vậy thì không hỏi, đỡ cho sau khi tỉnh rượu, Chu Mi càng thêm lúng túng.

Chẳng trách từ trước đến giờ Chu Mi luôn tỉnh táo nhưng tối nay lại uống nhiều như thế, hoá ra là bởi vì tình yêu.

Cũng chỉ có tình yêu mới có thể khiến người ta khóc rồi cười, cười rồi khóc.

Vừa thu xếp ổn thoả cho Chu Mi không bao lâu, Du Ân nhận được cuộc gọi video của Tô Ngưng.

Ở đầu dây bên kia, Tô Ngưng tức giận nói: “Cậu thấy tin Tử Dạ chia sẻ trên weibo chưa?”
“Chưa, sao thế?” Phần lớn thời gian Du Ân đều làm việc, cô không có thói quen lướt weibo.

Tô Ngưng nói: “Trên weibo cô ta chuyển tiếp một video, là một đoạn ngắn trong buổi phỏng vấn của cô ta, trong đó cô ta nói gì mà trong mỗi ngành nghề đều có mặt tối, nghề biên kịch cũng thế, nói gì mà rõ ràng là một người dựa vào tài năng và năng lực để kiếm ăn, thế nhưng có một số người lại hết lần này tới lần khác dựa vào nhan sắc để thăng tiến, rõ ràng là muốn ám chỉ cậu!”
Du Ân bình tĩnh hơn Tô Ngưng: “Cô ta cũng không chỉ mặt gọi tên, cậu làm gì phải tức giận như thế.”
Tô Ngưng hừ lạnh: “Nếu cô ta dám chỉ mặt gọi tên, tớ sẽ là người đầu tiên xé cô ta!”
Du Ân cười lên: “Cậu đừng có suốt ngày xé cái này xé cái kia, nói chuyện chú ý một chút.”
Từ trước đến giờ Tô Ngưng rất trọng nghĩa khí, nhất là trong chuyện của cô, Du Ân luôn biết.

Thế nhưng kiểu ám chỉ mà không hành động giống Tử Dạ, hai người thật sự có muốn tóm cũng không có cách, không phải sao?
Hai người cũng không thể học theo Tử Dạ, cũng ám chỉ trên Weibo đúng không?
Có thời gian rảnh rỗi lên mạng đấu võ mồm với người khác, chẳng bằng cô cảm ơn mấy câu, nhanh chóng để tình tiết kịch bản được tiến triển thuận lợi hơn.

Tô Ngưng còn nói: “Tớ cảm thấy cô ta bắt đầu ghim cậu từ từ rồi đấy, cô phải cẩn thận.”
“Ừ, tớ sẽ cố gắng không tiếp xúc với cô ta, không va chạm với cô ta.” Du Ân cũng thật sự không hiểu, cô cảm thấy mình không có gì đặc biệt, vào giới này bốn năm lần đầu tiên làm chủ bút cho một kịch bản, rốt cuộc Tử Dạ ghen tị với cô cái gì?
Là bởi vì Tử Dạ cũng muốn làm kịch bản này, thế nhưng Chung Văn Thành lại cho cô còn Tử Dạ thì không được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui