Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh ấy nghĩ là, nếu cô thật sự không muốn chọn món, anh ấy sẽ dẫn cô đi ăn nhà hàng Tây.
Nghĩ đi nghĩ lại, tự nhiên lại nảy ra một suy đoán: Có phải cô lo rằng anh ấy không có tiền, muốn tiết kiệm vì anh ấy đấy chứ?Trong một khoảnh khắc, tâm tình Thịnh Thao trở nên cực kỳ phức tạp, lòng hư vinh tự tôn khiến anh ấy muốn giải thích rằng anh ấy không phải loại học sinh thiếu tiền đó, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Thính Vũ, anh ấy lại nảy sinh một số cảm xúc khác lạ.
“Hơi quá đơn giản rồi đi.
” Thịnh Thao chần chờ như cũ: “Thật ra…”Mạnh Thính Vũ cũng không phải là kiểu con gái cái gì cũng không hiểu.
Thịnh Thao ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, những thiết bị để chụp ảnh đều là của anh ấy, chứ làm gì có học sinh nghèo không có tiền nào lại dám làm loạn như vậy?“Cứ quyết định như vậy đi.
” Mạnh Thính Vũ không muốn phải dính vào những chuyện vặt vãnh như thế này: “Ngày mai có thể em phải ngủ bù, vậy hẹn anh ở cổng trường lúc mười giờ.
”Cô giải quyết thật dứt khoát.
Thịnh Thao cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Đi siêu thị không?Được.
Đối với Thịnh Thao, đây là một trải nghiệm rất mới lạ, có lẽ là do lần đầu anh ấy tiến triển với một cô gái nhanh đến như vậy.
Trước đây, muốn hẹn một bữa ăn tối cũng phải mất ba bốn ngày, chậm hơn nữa thì có thể là một hai tuần.
Nhưng lần này, bọn họ quen nhau chưa đến hai mươi bốn tiếng, vậy mà đã đạt đến bước “trao đổi phương thức liên lạc”, “xác định được cả hai đều độc thân”, “xác nhận hẹn hò ở siêu thị vào ngày mai.
”Thịnh Thao dõi mắt nhìn theo Mạnh Thính Vũ đi vào ký túc xá nữ, anh ấy mới quay về khu ký túc xá nam, vì đi vừa ngẫm nghĩ lại về cả ngày hôm nay, vừa khó có thể tin được, nhưng lại say sưa vì sự giác ngộ đột ngột.
Suy cho cùng, ai mà lại không thích thuận lợi lại tiến triển nhanh chóng chứ?Anh ấy cúi đầu gửi tin nhắn qua cho Mạnh Thính Vũ: [Đã về đến ký túc xá chưa?]Cho đến tận khi Thịnh Thao về đến ký túc xá, anh ấy vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cũng có nhìn thấy tin nhắn gửi đến, nhưng chưa kịp trả lời thì cô đã bị Tiền Tĩnh thúc giục đi tắm rửa, khi đã tắm rửa xong thì cô quên mất phải trả lời tin nhắn của Thịnh Thao từ lâu, còn tưởng rằng mình đã trả lời tin nhắn nên không để ý đến nữa, cô cùng với Tiền Tĩnh tụm lại rồi cùng xem một bộ phim kinh tâm động phách… Phim kinh dị.
Thịnh Thao đã đợi tin nhắn của cô rất lâu mà không thấy nên trong lòng có chút thất vọng có khi nào cô đã xảy ra chuyện gì không?Không lâu sau, Từ Triều Tông trở về, hiếm khi hai người còn lại trong phòng ký túc xá không dành thời gian ở quán cà phê mạng.
Việc lau và quét sàn nhà không phải là việc của đàn bà hay đàn ông mà là việc của người không thể chịu đựng nổi nữa, Từ Triều Tông chỉ đơn giản là quét sàn nhà và nhìn thấy chiếc khăn rách nhiều lỗ trên ban công, là của bạn cùng phòng của anh, anh dời ánh mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc trước, cuộc sống của Từ Triều Tông cũng chỉ là một nam sinh bình bình thường thường.
Tất cả những thói quen đã được hình thành từ sau khi anh ở bên Mạnh Thính Vũ, chẳng hạn như chủ động lau dọn và quét sàn nhà, hâm lại canh.
Hai người bọn họ cũng đã có khoảng thời gian ngọt ngào, những ngày tươi đẹp đó không chỉ có Mạnh Thính Vũ nhớ mà cả Từ Triều Tông cũng nhớ, hai người cùng nắm tay đi chợ mua thức ăn, hai người cùng nhau lên kế hoạch cho cuộc đời, cô thái rau chuẩn bị thức ăn, anh xào rau, cô nói khói dầu lúc xào rau làm tổn thương đến da rất nhiều, anh rửa chén, cô lau sàn, những lúc chẳng bận bịu chuyện gì, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha và xem phim.
.