Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi đợi xe buýt, Từ Triều Tông tìm một chỗ để ngồi xuống.Khi khoảng cách ngày càng gần, anh lại nghĩ đến một chuyện nhỏ nằm sâu trong ký ức....!Anh và Mạnh Thính Vũ sẽ sớm gặp nhau.Đây sẽ là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ.Bọn họ học khác khóa, cô là sinh viên năm nhất, còn anh là sinh viên năm hai, mà trường lại quá lớn, nên gần như là không thể gặp nhau, anh là gia sư của anh họ cô, hôm nay anh đi học bù, lúc trước cô cũng sẽ đến đó, hai người sẽ gặp nhau ở nhà bác của cô, sau đó...Biểu cảm của Từ Triều Tông cứng đờ.Anh rất rõ ràng về con đường tiếp theo, nhưng anh không chắc liệu mình có nên bắt đầu lại tình cảm dây dưa mười tám năm với Mạnh Thính Vũ hay không.Anh có chút bối rối.Khi đến tiểu khu, anh đứng trước cửa nhà bác của Mạnh Thính Vũ rồi gõ cửa.
Sau đó anh mới phát hiện ra rằng, người vốn dĩ sẽ mở cửa cho anh là Mạnh Thính Vũ hôm nay lại không xuất hiện ở đây.Trên đường đến vườn hoa hồng, Mạnh Thính Vũ lo lắng rằng bản thân sẽ không thể có ấn tượng tốt với người khác giới khi đối mặt với các chàng trai trẻ.Việc này quả thật rất bình thường.Dù sao cô cũng không thể xem nhẹ việc mình từ ba mươi sáu tuổi trở lại mười tám tuổi.Một chàng trai mười tám tuổi đối mặt với một người phụ nữ trưởng thành ba mươi sáu tuổi, người có miệng ngọt thì sẽ gọi là chị, còn người có EQ thấp thì có thể gọi cô là dì.Mạnh Thính Vũ che ngực, cô có thực sự muốn trâu già gặm cỏ non như vậy không?Khi đi vào vườn hoa hồng, Mạnh Thính Vũ nhìn thấy các nam sinh trẻ tuổi đang mỉm cười với mình, vậy là gánh nặng tâm lý của cô đã biến mất trong nháy mắt.
Có lẽ vì thân thể hiện tại của cô chỉ mới mười tám tuổi, nên rất nhanh sau đó cô đã hòa nhập cùng với đám thiếu niên như ánh mặt trời này, xem như mình cùng lứa tuổi với những cô gái ở đây.Người đã có bạn trai như Chu Tư Văn cũng đến đây để chiêm ngưỡng hoa hồng, trong khi ba người còn lại hoàn toàn đắm chìm trong hormon do các chàng trai tiết ra.Chàng trai có ngoại hình xuất sắc nhất trong câu lạc bộ nhiếp ảnh là Thịnh Thao.Thế là tất cả mọi người tự động ghép những người thoạt nhìn trông hợp nhau nhất là Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ vào một đội.Vốn dĩ Thịnh Thao là người có giọng nói trong trẻo như ánh mặt trời và hướng ngoại, thêm vào đó khi cười lên còn để lộ ra hàm răng trắng đều, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Mạnh Thính Vũ, gò má của anh ấy hơi ửng đỏ lên, ánh mắt thì né tránh....Vẫn có chút khác biệt.Mạnh Thính Vũ vô thức nghĩ về Từ Triều Tông.Nghiêm túc mà nói, Từ Triều Tông cũng không phải mối tình đầu của cô, nhưng khi cô ở bên anh, đó mới là tình yêu đích thực.
Khi mới quen nhau, cô thật sự rất thẹn thùng, khi đứng bên cạnh Từ Triều Tông cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh, càng đừng nói đến việc khi đi ăn muốn làm gì thì làm.
Khi đó cô luôn không dám ăn nhiều, sợ khi mình ăn thì sẽ không đẹp, thế nên cô đã cầm đũa một cách dè dặt rồi gắp đồ ăn rồi chậm rãi ăn nó, ngay cả việc ăn cánh gà trước mặt anh cũng là một gánh nặng.Cô lo lắng cho rằng mình sẽ trông không đẹp, lo rằng anh sẽ không thích cô nhiều như vậy.Cô rõ ràng rất nhớ anh, nhưng tính cách "dè dặt" của cô lại rất có hại, cô sẽ không bao giờ chủ động gửi tin nhắn hay gọi điện cho anh.Cô sẽ tinh tế mà thưởng thức ý nghĩa đằng sau mỗi một lời nói của anh.So với "tôi thích" thì cô lại càng quan tâm đến "anh thích" hơn.Có lẽ đó là do kinh nghiệm tuổi tác..