Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày


Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
"Tiểu Vũ, cậu đừng nói như vậy, chị Nhan Nhan việc gì phải nói dối cậu, có lẽ Tạ thiếu thật sự bận bịu không có thời gian đi chung với chị ấy tới đây!" Hàn Phỉ Phỉ cười híp mắt nói, lời nói dịu dàng quan tâm, nghe giống như đang giúp Lâm Nhan giải vây, nhưng thật ra lại thêm dầu vào lửa.
"Bận cái gì chứ? Tớ thấy rõ ràng là cô ta đang bỡn cợt mọi người! Tớ nghe nói kết hôn hai năm trời Tạ thiếu vẫn chưa quay lại phòng cưới đó! Chỉ một mình cô ta phòng không gối chiếc còn dám ở đó lừa mình dối người như vậy!" Tôn Tư Vũ thái độ kỳ quái, không thèm nể nang vạch trần chỗ đau của Lâm Nhan.
"Nghe cái giọng điệu của cô này, dường như biết rõ hành tung của Tạ tiên sinh nhà tôi quá nhỉ? Chẳng lẽ hai năm qua tối nào anh ấy cũng ngủ trên giường cô sao?" Lâm Nhan chẳng những không giận mà còn cười, nét mặt cao ngạo phảng phất như nhìn một con hề đang nhảy nhót.
Lời của cô vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về Tôn Tư Vũ đều tế nhị mà ám muội, tuy là không hề tin Tạ Phong Trần sẽ vừa ý loại phụ nữ như Tôn Tư Vũ, có điều, lời này của Lâm Nhan vẫn không khỏi khiến người ta ồn ào chế giễu.
"Cô cho rằng tôi cũng mặt dày mày dạn như cô sao, cái đồ đứng núi này trông núi nọ, hôm trước vừa tuyên bố không phải Hàn thiếu không lấy chồng, hôm sau đã bò lên giường Tạ thiếu, ai mà không biết ông cụ Tạ bố trí phòng cưới ở biệt thự Thiên Hải, bạn thân của tôi làm bảo vệ ở chung cư Thương Lan, nói hai năm qua Tạ thiếu vẫn ở chung cư Thương Lan đấy nhé! Lâm Nhan, cô và Tạ thiếu không có tình cảm gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi, mọi người trong group chat còn đặt bao nhiêu tiền cược kia kìa.

Nếu cô đứng trước mặt toàn thể mọi người cúi đầu nhận lỗi, chúng tôi có thể tha thứ bỏ qua cho cô." Tôn Tư Vũ đã tính toán kỹ trước khi đến, liên tiếp nhằm trúng chỗ đau của cô.
"Có vẻ như cô rất hy vọng tình cảm vợ chồng chúng tôi không hòa thuận nhỉ? Tạ tiên sinh nhà tôi cực kỳ có sức hấp dẫn, em gái mưa bên ngoài thương nhớ anh ấy nhiều vô kể." Lâm Nhan chầm chậm cầm một ly Champagne trong tay nhân viên tạp vụ, nhấp một ngụm, ánh mắt tỉ mỉ nhìn người phụ nữ trước mặt một lượt, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực cong kiêu ngạo của cô ta, bỗng nhíu mày, "Có điều Tạ tiên sinh nhà tôi cũng kén lắm, chỉ yêu thích người đẹp nhỏ bé tinh khiết, tự nhiên không nhiễm tạp chất như tôi thôi, còn như cô...!ui chao, mang túi nước muối* treo lủng lẳng thế kia đi rêu rao khắp nơi, thì...!anh ấy chắc chắn không bao giờ vừa ý đâu."
*Túi nước muối: được sử dụng làm phẫu thuật nâng ngực cho phụ nữ từ những thập niên 90.

Nhưng có nguy hiểm tiềm tàng là túi kém đàn hồi, dễ bị vỡ, sau khi cấy vào hiệu quả định hình ngực không thật lắm, chưa kể nguy cơ gây nhiễm nấm mốc, biến chứng khi phẫu thuật...!nên hiện nay gần như không còn sử dụng nữa, mà thay thế bằng silicon.

Lưng cô thẳng tắp, kiêu ngạo ngẩng cao gương mặt xinh đẹp lên, không coi ai ra gì, giọng điệu tràn ngập sự trào phúng, rõ là không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho Tư Vũ trước mặt mọi người.

Cô khẩu nghiệp khiến cho người ta chán ghét, oán hận gần như ầm ầm kéo đến.
Bởi vì một câu của cô, không chỉ xúc phạm Tôn Tư Vũ, mà còn đụng chạm đến những người phụ nữ khác đã từng làm chuyện đó có mặt ở đây.
Thời đại này, bỏ ra chút tiền để đổi lấy khuôn mặt xinh đẹp, là chuyện cực kỳ bình thường ở huyện.
Đặc biệt là với những người có tiền trong cái vòng luẩn quẩn này thì lại càng bình thường hơn nữa.

Chuyện này sẽ không ai nói thẳng trên bàn tiệc, nhưng Lâm Nhan lại tùy hứng nói năng bậy bạ, trực tiếp bóc trần sự thật, một câu nói không những lột sạch vị Tôn tiểu thư kia đến quần lót cũng chẳng còn, còn nói bóng nói gió mấy cô tiểu thư nhà giàu cất giấu tình cảm với Tạ Phong Trần, trong đó có người cầm đầu là Hàn Phỉ Phỉ đứng sau lưng Tôn Tư Vũ.
Hàn Phỉ Phỉ thích Tạ Phong Trần không phải bí mật, cũng là đề tài trà dư tửu hậu trong cả cái vòng luẩn quẩn này giống như chuyện Lâm Nhan thích Hàn Hữu Niên trước đó, có điều lại có điểm khác nhau, ngày trước vị thế hay của cải nhà họ Lâm đều không phải hàng đầu, nhưng nhà họ Hàn lại có thể môn đăng hộ đối cùng với nhà giàu quyền quý là nhà họ Tạ, vì thế, mọi người không thích Lâm Nhan liều sống liều chết quấn lấy Hàn Hữu Niên nhưng lại ủng hộ tình cảm thắm thiết của Hàn Phỉ Phỉ với Tạ Phong Trần.
Con ông cháu cha không thiếu người đẹp, nhưng người đẹp tinh khiết, tự nhiên lại phô trương ngạo mạn được như Lâm Nhan thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đây cũng chính là nguyên nhân Lâm Nhan vốn im lặng bặt vô âm tín trong cái giới này mà chỉ một động tĩnh nhỏ của cô lại trở thành trung tâm của sự bàn tán.

Lâm Nhan không có gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác đố kỵ, hơn nữa ngày xưa cô cắn loạn khắp nơi cũng làm mất lòng không ít người.
"Lâm Nhan, cô đúng là con khốn không biết xấu hổ, tôi muốn xé nát cái miệng chó của cô." Tôn Tư Vũ tức giận đến muốn giết người, nhục nhã che ngực, muốn ngăn cản ánh mắt sáng rực cùng dò xét dừng trước người cô ta, chửi lấy chửi để, hoàn toàn mất lý trí chỉ muốn xông tới kéo Lâm Nhan chết chung với mình.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn tay Tôn Tư Vũ đang duỗi tay về phía váy hai mảnh của Lâm Nhan, khóe môi hơi cong, xem ra hôm nay lựa chọn đứa con gái ngu ngốc dễ kích động như Tôn Tư Vũ xông lên quả là đúng đắn rồi.
Nếu Tôn Tư Vũ có thể làm xấu mặt Lâm Nhan, đây chắc chắn là chuyện vui ngoài ý muốn đêm nay.
Lâm Nhan thấy Tôn Tư Vũ nhào tới, đôi mắt hiện lên chút rét lạnh, vẻ mặt giả vờ hoảng hốt lo sợ, đồng thời đầu ngón tay buông ly Champagne ra, hơi nghiêng người, lúc thu chân về thì bỗng bị đẩy mạnh một cái, cả người Tôn Tư Vũ bị mất đà nhào thẳng về phía sàn đá cẩm thạch bóng loáng lạnh như băng.
Mà Lâm Nhan chỉ thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức như kim châm, sắc mặt tái đi, trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô chỉ có thể để sức nặng cả người nghiêng về bên chân trái không bị thương.
Trái lại mọi người lại hít vào một hơi, ngay sau tiếng "Choang" vỡ vụn là tiếng thét đau đớn như xé rách của một cô gái.
"Aa...! mặt của tôi, mặt của tôi…" Tôn Tư Vũ ngã xuống đất như chó gặm bùn, đúng lúc úp mặt vào đống mảnh vụn thủy tinh và rượu đổ lênh láng của ly Champagne, trên mặt đầy máu, bị dọa cho sụp đổ ngay tại chỗ.
Vào tiệc sinh nhật mà gặp phải máu vốn là điềm gở, một loạt tiếng động này không hề nhỏ, Hàn Phỉ Phỉ sợ ầm ĩ quá không kết thúc êm xuôi được, vội vàng đến đỡ Tôn Tư Vũ, ánh mắt giống như dao trách mắng Lâm Nhan, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
"Lâm Nhan, chị quá đáng rồi, nếu như mặt Tư Vũ bị hủy dung, chị chính là hung thủ cố ý gây thương tích cho người khác."
Tôn Tư Vũ nghe hủy dung xong, lập tức mất hết lý trí, cầm một mảnh thủy tinh định xông tới chỗ Lâm Nhan, "Con khốn nạn, cô lại dám hủy dung tôi, tôi muốn giết cô, tôi phải giết cô."
Hàn Phỉ Phỉ chỉ mong Tôn Tư Vũ có thể đâm chết Lâm Nhan cho rồi, nhưng hiện giờ bữa tiệc còn có những vị khách khác nữa, cô ta chỉ có thể gọi vệ sĩ tới khống chế người lại, cảm xúc của Tôn Tư Vũ quá kích động, cô ta vội vàng sai người đi mời bác sĩ gia đình đến.
"Đã xảy ra chuyện gì? Cãi vã ầm ĩ còn ra cái thể thống gì?"
Một giọng nam trầm thấp uy nghiêm truyền đến, đám người tự động lùi lại chừa ra một lối đi, Lâm Nhan ngẩng đầu thì thấy Lâm Sanh tóc dài bồng bềnh mặc một bộ lễ phục dạ hội thêu màu trắng như tuyết kéo một người mặc âu phục màu đen số lượng có hạn từ từ đi tới, người con gái xinh đẹp duyên dáng, chiếc vòng sapphire trên cổ vô cùng chói mắt, người đàn ông tuấn tú nho nhã, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
"Anh, anh rốt cuộc đã quay lại rồi, xảy ra chuyện rồi ạ." Hai mắt Hàn Phỉ Phỉ sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Hàn Hữu Niên tố cáo.
"Chuyện như thế nào?" Đôi mắt Hàn Hữu Niên lạnh lùng nhìn lướt qua cô gái bị vệ sĩ giữ chặt, còn cả đống ngổn ngang dưới đất, rồi dừng trên người Lâm Nhan, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét không chút che giấu, đúng lúc bác sĩ gia đình đến, hắn cho người đưa cô gái bị thương kia đi bệnh viện trước.
"Là Lâm Nhan, chị ta không hợp với Tiểu Vũ nên cãi nhau vài câu, Tiểu Vũ bị rạch hỏng mặt rồi anh ơi, làm sao bây giờ? Cô ấy vẫn trẻ như vậy! Nếu bị hủy dung thì cả đời này sẽ bị hủy hoại, hôm nay lại còn là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, ngày tốt cũng bị phá hỏng mất rồi." Hàn Phỉ Phỉ khóc thút thít tố cáo.
Hàn Hữu Niên càng nghe sắc mặt càng đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nhan nồng đậm sự chán ghét như thể là nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, giọng nói lạnh băng, "Lâm Nhan, ngày trước sao tôi không biết lòng dạ cô ác độc như thế này? Hủy hoại mặt người khác, gây rối trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội tôi, cô tự mình đi tự thú hay là đợi tôi tiễn cô đi đồn cảnh sát?"
Mặc dù sau khi xuyên sách Lâm Nhan chưa từng gặp Hàn Hữu Niên nhưng giờ phút này ánh mắt của anh ta vẫn khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Hơi thở của người đàn ông rất mạnh mẽ, tầm mắt tới chỗ nào thì nơi đó một mảnh đóng băng.
Giọng Lâm Nhan mỉa mai cười cợt, không chút sợ sệt nhìn thẳng ánh mắt âm u của Hàn Hữu Niên, "Năng lực đổi trắng thay đen của nhà họ Hàn cũng thật khiến tôi mở mang tầm mắt, Hàn thiếu không hỏi phải trái đúng sai đã muốn buộc tội tôi, vậy mời ngài đưa ra chứng cớ rồi bàn tiếp."
"Chị Nhan Nhan, chị đừng như thế, em tin chị nhất định không cố ý đâu, nhưng dù sao thì Tôn tiểu thư cũng bị thương rồi, chị cứ nói lời xin lỗi trước đã, lát nữa bảo Hữu Niên đi theo đứng giữa thu xếp, thay chị hòa giải với Tôn tiểu thư, chị yên tâm, bố mẹ sắp tới nơi rồi, chị không muốn bọn họ nhọc lòng vì mình đấy chứ?" Lâm Sanh mặc kệ tình thế vẫn chưa được khống chế, vẻ mặt lo lắng đi đến trước mặt Lâm Nhan khuyên bảo.
Cổ chân cô đau không chịu được, vốn đã không còn kiên nhẫn, lại chán ghét cái kiểu Lâm Sanh chỗ nào cũng muốn làm người tốt ra vẻ thánh mẫu, liếc mắt, giọng điệu sắc nhọn cay nghiệt, "Đầu óc cả nhà mấy người có phải có vấn đề hay không? Không có bằng chứng vu oan tôi còn chưa nói, giờ lại ba người lại xúm vào ép tôi nhận tội? Sự việc không có chứng cứ, lại cứ ở đây nói mấy lời vô ích này, rảnh rỗi đến nhức trứng rồi phải không?"
Người nổi tiếng tới phòng khách biệt thự nhà họ Hàn dự tiệc ngày càng đông, tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn còn chưa đến giờ lành, Hàn Hữu Niên nhìn Lâm Nhan dầu muối không ăn, sắc mặt xám xịt, ra lệnh cho trợ lý của mình, "Chuyện hôm nay, xảy ra ở biệt thự nhà tôi, nhà họ Hàn từ trước đến nay không giúp người quen chỉ theo lẽ phải, Tiểu Lục, cậu đưa Lâm Nhan đến đồn cảnh sát, báo cho cảnh sát, chuyện lần này nhà họ Hàn chúng ta dốc hết sức phối hợp điều tra."
"Hữu Niên, anh đừng như vậy, cho em khuyên nhủ chị ấy lần nữa nhé!" Sắc mặt Lâm Sanh trắng bệch, như thể người bị định tội giờ phút này là chính cô ta.
Trong lòng Lâm Nhan lạnh lùng, ánh mắt nực cười quét một vòng những người từ lúc tới đến giờ vẫn luôn xem kịch vui, "Tôi đây ngược lại không hề hay biết từ trước đến nay nhà họ Hàn có mắt như mù, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chắc không ai rõ hơn mấy người ở đây đâu nhỉ?"
"Sanh Sanh, từ trước tới giờ cô ta vẫn không coi ai ra gì, có khi nào nghe lời em chứ? Dẫn đi!" Ánh mắt Hàn Hữu Niên ngập tràn sự tàn nhẫn, không còn chút kiên nhẫn nào.
"Chờ chút!" Một giọng nam mát lạnh truyền tới, sau đó một thanh niên tuấn tú mặc âu phục màu xanh sapphire đi vào bên trong, đào hoa trong mắt tỏa ra cùng với tuổi tác không hợp với sự điềm tĩnh và tàn nhẫn, "Hàn thiếu, cho dù muốn đưa mợ nhỏ của tôi tới đồn cảnh sát, ít nhất cũng phải biết đầu cua tai nheo ra làm sao đã chứ!"
Lâm Nhan nhìn người tới, vẻ mặt khẽ giật mình, là Tiểu Phong, là đứa nhỏ có một đôi mắt đào hoa mê hoặc người khác trong nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, đợi chút, nó gọi cô là mợ nhỏ?
Tình huống gì đây?
Lâm Nhan còn chưa kịp nghĩ thêm đã thấy người đàn ông sau lưng Tiểu Phong, cao lớn anh tuấn, hơi thở mạnh mẽ, toàn thân tỏa ra hơi lạnh nhìn không chớp mắt đi đến trước mặt mình, là Tạ Phong Trần, không phải anh không muốn tới sao?
Cô chỉ cảm thấy tim đập thình thịch chỉ chực nhảy ra ngoài, mắt mở to ra, mũi cũng có chút chua xót dâng lên, há miệng ra giọng nói không kiềm chế được mà biến thành làm nũng, "Sao bây giờ anh mới đến?"
"Giỏi nhỉ! Để em ở một mình chờ một chút, mà đã để chính mình bị thương, có đau không?" Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ghét bỏ trừng mắt nhìn cô, không coi ai ra gì mà ngồi xổm trước mặt cô, động tác dịu dàng vén váy cô lên, bàn tay không chút khách khí nào cởi bỏ giày cao gót thủy tinh giày vò cô ra, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm chân trắng nõn của cô, lắc nhẹ mắt cá chân, "Có đau không?"
Cả người Lâm Nhan như bị sét đánh, chỉ cảm thấy chân giống như bị điện giật, dòng điện tê dại này xộc thẳng lên tới trái tim, không có tự tin nhìn người đàn ông không màng thân phận cao quý ngồi xổm trước mặt mình, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống từ khóe mắt, tủi thân gật đầu, "Đau!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui