Vừa rồi nhìn một loạt động tác của Sở Phong, ông ta còn tưởng sẽ có hiệu quả.
Nhưng bây giờ xem ra đối phương chỉ làm màu thôi, hoàn toàn không có bản lĩnh gì. Ông ta lập tức mỉa mai: "Cậu tưởng chỉ cần châm bừa vài cái kim bạc là có thể cứu người hả?"
"Còn dùng mấy thứ hôi phát tởm này, rốt cuộc thằng nhãi cậu có ý đồ gì."
Sở Phong chăm chú quan sát sự biến hóa sức. khỏe của ông cụ Vân, hờ hững cất lời: "Nói ông là lang băm, ông chính là lang băm”
"Lúc trước ông không nhìn ra bệnh nhân sống chết thế nào, bây giờ ngay cả bệnh nhân có chuyển biến tốt thấy rõ mà ông cũng không nhìn ra”
Tôi thấy nói ông là lang băm là nể mặt ông rồi đấy. Loại người như ông hoàn toàn không xứng làm bác sĩ, phải rút khỏi giới y học mới đúng!"
Nghe hẳn nói vậy, Từ Hậu Đạt đỏ mặt tía tai, giận dữ nói: “Nhãi ranh, cậu đừng có được đà lấn tới!"
"Đừng tưởng cậu có Vân tổng chống lưng thì cậu có thể khoa tay múa chân với tôi!"
"Nếu cậu thật sự cứu được ông cụ Vân, tôi sẽ ăn hết những chai lọ này:
'Vân Thủy Dao nghe vậy định quát mắng, nhưng đúng lúc này, ông cụ Vân vốn đã không còn sức sống, nhìn như đã chết đột nhiên phun ra một ngụm máu to!
Màu đen, sền sệt.
Sủi bợt.
Rơi xuống đất còn bốc khói trằng.
"Phun ra máu gì vậy?"
"Nhìn giống trúng độc á!"
Mọi người hoảng sợ, không kịp phản ứng. Ông cụ Vân vốn đang nhẩm mắt bỗng mở mắt ra, mấp máy. môi nói: "Nước, tôi muốn uống nước..."
"Ông nội!”
'Vân Thủy Dao kinh ngạc hô lên.
Lúc này cô kìm chế được, lập tức bật khóc!
Không ngờ ông nội thật sự được cứu sống!
Cô không nói gì, lập tức bưng cốc nước chạy tới, đỡ ông nội dây. Sau khi tu ừng ực uống hết nước, ông. cụ Vân mới mỉm cười nói: “Thoải mái, rất thoải mái!”
Ông Lễ, các chỉ tiêu sức khỏe của ông cụ không chỉ khôi phục bình thường, mà còn tăng lên không ít
"Cậu ta không chỉ cứu sống ông cụ, mà còn chữa trị cho ông cụ tốt lên phân nửa!"
Lúc này, một bác sĩ đi đến kiểm tra thiết bị. Khi nhìn thấy thông số kinh người này, anh ta không nhịn được hô to!
Những người khác cũng xúm đến, kiểm chứng thật giả nhiều lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng áp lực trong lòng cũng tan biến.
Lúc nhìn Sở Phong, sắc mặt cũng thay đổi
Vẻ châm chọc khiêu khích lúc trước đã biến mất.
Thay vào đó là sự thán phục và sùng bái khó tả.
"Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy”
"Rõ ràng là người đã chết, vậy mà cậu ta thật sự cứu sống được”
"Đâu chỉ sống, mà còn chữa khỏi bệnh nữa kìa Đột nhiên tôi phát hiện ra mình học y mấy chục năm đều uống phí.
"Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong!"
Mọi người cảm thán.
Nhưng cha con Vân Lễ Tiền lại lộ vẻ lo lắng, trong lòng ngốn ngang cảm xúc. Bọn họ không ngờ thằng nhãi kia thật sự có thể cứu người sống lại!
Nhất là Từ Hậu Đạt, lúc này ông ta mặt nặng như chì, nhìn Sở Phong rạng rỡ vẻ vang mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!
"Ông nội, bây giờ ông thấy thế nào?"
Vân Thủy Dao lo lắng hỏi han.
Ông cụ Vân đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, gật đầu lia lịa nói: "Tốt lầm, tốt chưa từng thấy!”
"Trước kia ông cảm thấy cả người khó chịu, nhưng bây giờ eo không mỏi, chân không đau nữa, toàn thân trần đầy sức lực!"
"Ngay cả đầu óc mơ hồ cũng rất tỉnh táo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy cháu?"
"Là nhờ anh Sở cứu ông đấy ạ."
Vân Thủy Dao kích động nhìn Sở Phong, khom lưng thật sâu nói: "Anh Sở, tôi vô cùng cảm ơn anh."
"Anh đã cứu ông nội tôi, anh chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ vân chúng tôi. Từ nay về sau, anh là khách quý của nhà họ Vân chúng tôi."
"Sau này chuyện của anh chính là chuyện của tôi, chỉ cần anh nói một tiếng, nhà họ Vân chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực!”
Sở Phong vẫn bình tĩnh, bình thản nói: "Oô Vân nặng lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể”
Hắn nói thật.
Nhưng lợt vào tai người khác lại cực kỳ chói tai
Nhất là nhóm báo sĩ kia, bọn họ đã nghĩ nát óc mà không biết phải làm gì
Vậy mà Sở Phong lại nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng kế?
Cách thức vả mặt ác nhất cùng lắm cũng chỉ đến. thế mà thôi!
"À đúng rồi thần y Sở, rốt cuộc bệnh của tôi là thế nào?"
“Ngụm máu tôi nhổ ra có màu hơi lại"
"Lại còn bốc khói nữa chứ. Tôi..."
Lúc này, Vân Chấn Thiên đã bình tĩnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, tò mò nhìn Sở Phong.
Nhưng ông ấy còn chưa nói xong, Sở Phong đột nhiên xua tay, liếc nhìn Từ Hậu Đạt bên kia rồi thản nhiên nói:" Tôinghĩ câu hỏi này để cho ông ta trả lời là thích hợp nhất.