Sau khi Lâm Hạo rời đi, cơ thể của Ngọc Uyển Quân cũng đã thay đổi, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt híp lại như rất buồn ngủ.
Cô rời khỏi vòng tay của anh, đứng lên rồi nhẹ nhàng nói:
_ Em đi vệ sinh chút!
_ Anh đi cùng em.
Ngọc Uyển Quân lắc đầu rồi đi mất, Khương Phong Dũng khó hiểu rồi nhìn qua Bạch Anh.
Hiểu ý, cô đứng lên chạy theo sau Ngọc Uyển Quân, anh nhìn Hoàng Minh hỏi:
_ Chuyện gì vậy?
_ Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Khương Phong Dũng nhìn xung quanh căn phòng, lại chẳng thấy bóng dáng của Lâm Hạo đâu! Anh nghĩ chỉ là trùng hợp nên không suy nghĩ gì thêm.
Bạch Anh đi cạnh Ngọc Uyển Quân, hướng phòng tiệc đi ra, lại thấy Lâm Hạo cùng hai người vệ sĩ đứng chắn trước mặt.
Bạch Anh nhìn vẻ mặt của Ngọc Uyển Quân thì biết chuyện này do ông ta làm.
Lâm Hạo đưa tay muốn sờ vào mặt của Ngọc Uyển Quân, Bạch Anh liền đứng ra chắn ông ta lại, kéo cô ra sau mình, lạnh lùng nói:
_ Lâm Hạo, đây là Bạch gia, ông mà làm càn thì đừng trách tôi.
_ Bạch tiểu thư, tôi chỉ muốn Ngọc tiểu thư, cô ngoan ngoãn đưa cô ấy cho tôi, tôi sẽ tha cho cô!
_ Ông không sợ Khương Phong Dũng tìm ông sao? Ông nghĩ xem, anh ta mà tức giận, nhất định sẽ khiến cho Lâm thị tiêu tan đấy!
Ngọc Uyển Quân đã kiệt sức hoàn toàn, thuốc trong người cũng đã ngấm không ít, cố dùng lí trí cuối cùng gọi cho anh.
Lâm Hạo lại vì câu nói của Bạch Anh mà cười lớn, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Anh nói với giọng điệu chẳng quan tâm Khương Phong Dũng là ai?
_ Bạch tiểu thư, chỉ cần tôi và cô ta gạo nấu thành cơm, cô nghĩ Khương Phong Dũng làm gì được tôi? Mau đưa người đi!
_ Nè, các người không được đưa Quân Nhi đi! Mau thả ra.
Mặc kệ Bạch Anh la hét, hai tên vệ sĩ kia vẫn làm theo nhiệm vụ được giao.
Lâm Hạo đưa tay đẩy Bạch Anh ra, rồi cùng hai tên vệ sĩ đi mất.
Ngọc Uyển Quân đã hoàn toàn mất lí trí, cơn nóng đã xâm nhập từ trong ra.
Nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi hương của người đàn ông đang bế mình, đây không phải là chồng cô.
Bạch Anh hối thúc định chạy theo nhưng nhớ ra Khương Phong Dũng và Hoàng Minh còn bên trong, vội chạy vào trong phòng tiệc.
Truyện Kiếm Hiệp
Đi được nửa đường đã thấy hai người đàn ông đang đi đến, Bạch Anh càng gấp hơn, chạy đến nói lớn:
_ Khương Phong Dũng, Quân Nhi...!Quân Nhi bị Lâm Hạo đưa đi rồi! Cô ấy còn đang trúng xuân dược.
Khương Phong Dũng nghe xong đã rất tức giận, khuôn mặt đã đen lại, cầm điện thoại gọi cho ai đó, rồi kiểm tra định vị, thấy người vẫn chưa ra khỏi Bạch gia, anh bảo:
_ Mau cho người chặn toàn bộ cửa ra vào của Bạch gia, Lâm Hạo chưa ra khỏi đây!
Bạch Anh nghe vậy liền chạy đi thông báo, Hoàng Minh nhìn vào điện thoại của anh rồi nói:
_ Định vị, chỗ này tôi biết, đi thôi!
Lúc nãy đi dạo vừa hay biết được nơi này, gần nhà kho của Bạch gia.
Anh cùng Hoàng Minh cùng nhau đi đến nơi đó, lại họp mặt với đám vệ sĩ anh vừa gọi lúc nãy.
Bên cạnh nhà kho, Lâm Hạo đang nhìn ngắm người con gái mà Khương Phong Dũng anh trọng dụng và yêu thương.
Lại đưa tay sờ vào gương mặt xinh đẹp không một khuyết điểm nào!
Vệ sĩ canh gác bên ngoài vội chạy vào báo, bị người khác quấy rối, ông ta quay sang tát mạnh vào mặt hắn một cái, rồi quát lớn:
_ Lại là chuyện gì, không thấy tôi đang hưởng thụ sao?
_ Vậy Lâm tổng cũng muốn hưởng thụ cảnh nhà tan cửa nát sao?
Tiếng nói cùng tiếng bước chân dồn dập của đám người Khương Phong Dũng, Lâm Hạo lại một phen kinh sợ.
Khương Phong Dũng đi đến đẩy hắn ta ra, ngồi xuống nhìn Ngọc Uyển Quân, thấy người vẫn nguyên vẹn, anh phân phó cho Hoàng Minh giải quyết:
_ Đưa người đến đồn cảnh sát, tội nhẹ quá thì thêm tội cho nhận án tử hình.
_ Được, mau đưa Quân Nhi về đi!
Khương Phong Dũng bế bổng cô lên, hướng cửa đi đến, Lâm Hạo sợ hãi với câu nói khẳng định vừa rồi của anh, vội quỳ xuống muốn cầu xin nhưng đã bị Hoàng Minh ngăn lại.
Hoàng Minh đưa người đi, Bạch Anh cũng muốn theo sau xem kịch, anh ta cũng không phản đối mà dẫn cô ấy theo.
Khương Phong Dũng đặt cô vào trong xe, gài dây an toàn rồi vòng qua ghế lái, lái nhanh đến bệnh viện.
Ngọc Uyển Quân bây giờ đã nóng đến không thở được, đưa tay định cởi bỏ chiếc váy, miệng thì lẩm bẩm:
_ Nóng, Phong, nóng!
_ Nè, Quân Nhi, em không được làm bậy, im lặng, anh đưa em đến bệnh viện.
Anh tấp xe vào lề đường, chặn lại hành động muốn làm càn của cô.
Ngọc Uyển Quân mở mắt nhìn, lại cảm thấy mát lạnh khi anh chạm vào cơ thể, cô mỉm cười nói:
_ Phong, mát, mát lắm!
Cô nắm tay anh đặt lên mặt mình, rồi vươn người tới hôn anh, nụ hôn bất ngờ cộng với hành động của cô, anh cũng thấy nóng ran trong người.
Vội đẩy cô ra, nhanh chóng lái xe về nhà, cũng đã trễ, mọi người cũng đã nghỉ ngơi hết.
Anh bế cô lên phòng, cô vẫn không an phận mà sờ soạng lung tung.
Khương Phong Dũng ném cô xuống giường, chẳng thể kiềm chế được với cơ thể uốn éo của cô, anh cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi, đè cô dưới thân, rồi nói trước khi hành động:
_ Quân Nhi, là em đốt lửa trước, em không thể không dập nó, ngày mai mà trách anh thì em....
Ngọc Uyển Quân chẳng để anh nói tiếp, kéo người anh xuống hôn ngấu nghiến vào môi anh.
Cũng không thể không đáp ứng con mèo nhỏ này, chỉ đành biến khách thành chủ, đáp lại nụ hôn của cô.
Cởi bỏ chiếc váy trên người cô, dời nhẹ đôi môi xuống dưới cổ, những nơi anh đi qua đều để lại dấu ấn.
Một hình ảnh kiều diễm hiển thị trước mắt, chỉ biết e thẹn chứ không thể can ngăn..