Khương Phong Dũng đứng lên đi nhanh theo Ngọc Uyển Quân, cũng chẳng quan tâm món quà cô tặng là gì!
Vừa đến cửa anh đã khựng lại, nắm chặt tay nắm cửa, vẻ mặt đen lại, giọng nói vừa lạnh vừa ấm vọng vào bên trong:
_ Quân Nhi, anh cho em cơ hội cuối cùng, đi ra mở cửa cho anh.
Nếu không, anh mà vào được thì em chết chắc đấy!
Ngọc Uyển Quân đã đi vào phòng tắm từ bao giờ, cũng không nghe thấy anh vừa nói gì! Khương Phong Dũng đã mất kiên nhẫn, bên trong cũng không có động tĩnh gì, lòng anh thì như đang trên đống lửa.
Anh quay lại thư phòng lấy chìa khóa dự bị, quay lại mở cửa vào trong, nhìn căn phòng trống vắng mà anh lại cảm thấy vừa rồi mình hành động thái quá đi!
Lúc này Ngọc Uyển Quân từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt ngây ngốc của cô hướng về phía anh, định lên tiếng hỏi gì đó thì đã bị anh nhanh tay kéo vào lòng.
Đôi môi bị bao phủ, nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ, cô không ngờ anh lại phản ứng như vậy, cũng không nghĩ anh lại bất ngờ hôn mình.
Anh thả nhẹ cô ra, ánh mắt tức giận lúc nãy đã biến mất không một dấu vết.
Ngọc Uyển Quân đưa tay sờ nhẹ vào môi mình, nhìn anh hỏi:
_ Anh không phải là giả đó chứ? Vừa nãy còn không thèm nói chuyện với em.
_ Nếu anh là giả thì em nghĩ mình còn đứng đây sao?
_ Vậy anh đã viết giấy hủy hôn chưa?
Khương Phong Dũng vừa quay người rời đi đến quầy bar, lại nghe lời nói nửa đùa nửa thật của cô thì ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng dưng nổi dậy.
Quay lại nhìn người nào đó đã an phận trên giường, anh chưa vội trả lời, đi đến rót ly rượu mạnh uống cạn.
Ngọc Uyển Quân vẫn không chú ý đến tâm tình hiện tại của anh.
Khương Phong Dũng quay lại ngồi cạnh Ngọc Uyển Quân, đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ đêm.
Ngọc Uyển Quân không nói gì nữa, chỉ đợi anh trả lời câu hỏi vừa rồi!
Khương Phong Dũng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói không để lộ một tia tức giận nào, đơn thuần chỉ hỏi lại cô:
_ Em thật sự muốn hủy hôn?
Cô ngừng động tác lau khô tóc, cả hai đều không nhìn nhau, căn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực.
Ngọc Uyển Quân bây giờ cũng chẳng hiểu tâm trạng của mình là gì, khi anh hỏi câu hỏi như vậy, nhất thời cô lại không thể trả lời.
Đến lòng cô cũng chẳng cho phép cô nói dối.
Khương Phong Dũng rất kiên nhẫn đợi cô, ánh mắt cũng chẳng thay đổi gì, vẻ mặt thì càng lúc càng mất đi sự tự tin vốn có.
Ngọc Uyển Quân lúc này mới nhìn anh, ánh mắt như không muốn dời tầm nhìn đi nơi khác.
Cô vẫn không trả lời, lại tiếp tục hỏi:
_ Anh yêu em không?
Khương Phong Dũng nghe được tiếng cô hỏi mới quay lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng mỗi người mỗi khác.
Anh nhích người lại gần cô, đưa tay vuốt mái tóc đã được cô sấy khô, không giấu giếm mà trả lời thật:
_ Anh yêu em, không biết từ bao giờ đã rất yêu em, đến khi mà anh không thể rời xa em thì anh lại càng khẳng định rằng, mình yêu em.
_ Người con gái mà trước kia anh hay bảo là phiền phức, vậy mà lại chiếm trọn trái tim anh.
Có thể em không tin, nhưng anh thật sự không thể đánh mất em.
Ánh mắt chân thành của anh không cho phép cô từ chối, còn có lời nói vừa dịu dàng vừa ấm áp của anh khiến cô phải động lòng.
Ngọc Uyển Quân nhìn vào sâu trong đôi mắt anh, không một gợn sóng, không một tia gấp ráp, cô thật lòng nói với anh:
_ Phong, em không biết mình có yêu anh hay không, nhưng em đã động lòng, em rung động với những hành động cử chỉ dịu dàng của anh.
_ Vậy trước kia em không yêu anh sao?
Ngọc Uyển Quân giật mình, anh vừa hỏi gì thế? Đang nhập tâm với hoàn cảnh hiện tại, anh lại hỏi một câu khiến cô tụt cảm hứng luôn.
Khương Phong Dũng nhìn cô chăm chú, ánh mắt né tránh của cô càng khiến anh muốn biết sự thật.
Anh lên tiếng hỏi thêm:
_ Trước kia em rất hay nói yêu anh, còn bám đuôi anh không buông.
Ngọc Uyển Quân bất lực, chẳng biết nên trả lời thế nào mới đúng, nhưng bây giờ chưa phải lúc nói sự thật cho anh biết.
Cô chỉ đành trả lời cho qua:
_ Chẳng phải anh không yêu em sao, nên em đã từ bỏ lâu rồi! Bây giờ anh lại yêu em thì phải để cho tim em từ từ thích nghi chứ!
Khương Phong Dũng gật đầu đồng tình, không hỏi gì thêm, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Đến thư phòng, lấy món quà cô tặng, mở ra xem, là một bộ vest đen.
Anh vui vẻ cất vào, đem về phòng, định sẽ cảm ơn cô nhưng đã thấy người nào đó ngủ ngon lành trên giường.
Anh không đánh thức cô, cất món quà vào tủ, lên giường nhẹ nhàng ôm cô, ngủ ngon.
Hôm sau, Khương Phong Dũng mặc bộ vest cô tặng tối qua, Ngọc Uyển Quân vẫn đang ngủ trên giường.
Vội bật người dậy, nhìn người nào đó đang tự luyến trước gương, cô bật cười hỏi:
_ Sao anh không gọi em? Hôm nay phải đến Thiên Long.
_ Thấy em ngủ ngon, không muốn đánh thức.
Ngọc Uyển Quân còn lạ gì tính cách của anh chứ, với lại bây giờ đã yêu cô thì lại muốn đem cô cất vào lòng bàn tay, nâng niu như bông hoa thủy tinh.
Làm vệ sinh cá nhân xong, cùng anh xuống lầu ăn sáng, lại được anh hộ tống đến Thiên Long.
Vừa vào cửa đã nghe tiếng nói lớn của Lộ Dao, còn có lời nói nhỏ nhẹ của Tiểu Mộng và Sở Y đang cố gắng kéo dài thời gian.
Ngọc Uyển Quân biết là chuyện gì đã xảy ra, bộ trang sức lúc trước Lộ Dao đặt, vừa được gửi đến hôm qua.
Chắc hẳn là mượn chuyện này để đến gây sự.
Lộ Dao lớn tiếng quát mắng những người trong tiệm, còn không nhịn được cầm lấy ly nước trên bàn tạt thẳng vào người Sở Y nhưng đã được Tiểu Mộng che chắn.
_ Các người mau gọi con khốn Ngọc Uyển Quân ra đây, nếu không thì đừng trách tôi dẹp luôn Thiên Long này!
_ Tìm tôi làm gì?
Ngọc Uyển Quân vừa lên tiếng, mọi nhân viên bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Sở Y và Tiểu Mộng, nói nhỏ:
_ Mau vào trong thay đồ, đừng để bị cảm lạnh.
_ Vâng ạ!
Cả hai rời đi, cô ngồi xuống sofa nhìn Lộ Dao, đưa tay chỉ vào ghế, ý bảo mời ngồi, cứ tự nhiên.
Lộ Dao cũng biết điều mà ngồi xuống đối diện với cô, vẻ mặt tức giận của cô ta đã bị khí thế của cô đè nén đôi chút!.