Ngọc Uyển Quân nhàn nhã rót lại ly nước cho Lộ Dao, lại không tự chủ được mà đặt mạnh ly nước xuống bàn.
Lộ Dao trợn mắt nhìn cô, nói lớn:
_ Cô cố ý?
_ Phải, tôi cũng có thể cố ý làm ly nước này đổ lên người cô! Mới sáng sớm đã đến đây làm loạn, ngại mình không có scandal sao?
_ Cô, tôi đến đây là có chuyện muốn nói! Bộ trang sức tôi đặt ba ngày, tại sao đến hôm nay mới có?
Ngọc Uyển Quân không vội trả lời, cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, lại đưa mắt nhìn về phía Lộ Dao.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không một chút gì gọi là áy náy.
Lộ Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của cô, như muốn khiêu khích cô ta.
Lộ Dao nhìn rất lâu cũng không thấy điểm gì được gọi là sợ hãi.
Cô ta muốn nhàu đến xé toạc gương mặt yêu tinh hại người của cô ra.
Ngọc Uyển Quân nhìn Lộ Dao rất lâu, cũng bởi vì biểu cảm hay thay đổi của Lộ Dao mà cô biết được cô ta suy nghĩ điều gì! Cô nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Vậy cô muốn như thế nào?
_ Bồi thường hoặc đóng cửa tiệm.
Đây rõ ràng là vừa được lợi mà vừa uy hiếp.
Vẻ mặt đắc ý của Lộ Dao càng khiến cho cô thấy mình giành được phần thắng nhiều hơn.
Ngọc Uyển Quân đứng dậy đi lên lầu, Lộ Dao thấy vậy cứ tưởng cô muốn trốn tránh, muốn đi theo sau cô.
Nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, nói:
_ Lộ tiểu thư, cô không được lên trên.
_ Nhưng cô ta....
Tức giận nhưng chẳng thể làm được gì, đành đi lại ngồi vào chỗ cũ.
Lúc sau, Ngọc Uyển Quân từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm theo bản hợp đồng.
Ngồi vào ghế, đưa hợp đồng cho Lộ Dao xem qua.
Đợi cô ta mở ra cô mới lên tiếng:
_ Nhìn vào thời gian giao hàng.
Lộ Dao nhìn cô lại nhìn vào nơi cô vừa nói, đôi mắt mở càng lúc càng to hơn, đập mạnh hợp đồng xuống bàn, quát lớn:
_ Cô sửa hợp đồng? Tôi còn chưa đồng ý!
_ Là do cô kí hợp đồng lại không đọc qua, tôi cũng không rảnh mà đi sửa hợp đồng.
_ Cô, cô được lắm! Xem như tôi thua, nhưng chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
Lộ Dao quay gót chân ra khỏi Thiên Long, Ngọc Uyển Quân không thèm nhìn theo nữa, vội cầm theo hợp đồng đi lên lầu.
Lộ Dao vì chuyện của Lâm Hạo hành sự không thành công, lòng căm phẫn càng cao, càng muốn diệt trừ cô để thành công thu hút sự chú ý của Khương Phong Dũng.
Lộ Dao lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, giọng nói của người bên kia vô cùng giễu cợt, hình như là một công tử bột nào đó!
_ Alo? Lộ tiểu thư hôm nay rảnh liền nhớ đến tôi sao?
_ Đừng nhiều lời, tôi có mồi ngon cho anh đây! Ăn hay không ăn?
Người đàn ông phía đầu dây bên kia không lên tiếng, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó! Rất lâu mới trả lời lại, giọng giễu cợt vẫn y như lúc nãy:
_ Được, đã là mồi mà Lộ tiểu thư cho, ngại gì mà không nếm thử?
_ Sơ yếu lí lịch sẽ gửi vào mail cho anh, mồi này không ngon không lấy tiền!
Lộ Dao cúp máy, quăng điện thoại sang ghế lái, mở máy rồi đạp mạnh chân ga chạy đi mất.
Trong quán cà phê, Bạch Anh đang xem lại bản hợp đồng trên tay, hình như đang đợi đối tác.
Hoàng Minh vừa hay đi ngang qua, định vào trong chào hỏi thì thấy một người đàn ông đi đến ngồi đối diện với Bạch Anh.
Hoàng Minh giả vờ như không thấy Bạch Anh, đi ngang qua ngồi phía sau lưng.
Bạch Anh cũng chẳng chú ý đến, nhìn người trước mặt, vui vẻ nói:
_ Chào anh, Vương tổng.
Đây là hợp đồng bên tôi, anh xem qua rồi mình cùng thương lượng.
Vương Chánh nhìn Bạch Anh rất lâu cũng không định dời tầm mắt vào bản hợp đồng.
Cô ấy cũng biết ý nghĩ hiện giờ của hắn, chỉ là hợp đồng này Bạch thị rất cần đến.
Bạch Anh không ngượng ngùng né tránh mà đối mắt với cái nhìn của Vương Chánh.
Thấy mình hành động quá lố nên đã xem hợp đồng.
Lúc sau, Vương Chánh đặt hợp đồng xuống bàn, nhìn Bạch Anh nói ra nỗi lòng của mình:
_ Bạch tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nói thẳng.
Tôi và cô đã gặp nhau nhiều lần trên thương trường, hôm nay lại được dịp hợp tác với nhau.
Tôi cũng không muốn làm khó dễ gì cô, nhưng tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi! Nếu cô đồng ý thì hợp đồng này cô muốn thế nào tôi cũng chấp nhận.
Bạch Anh nào không hiểu ý của hắn, ý đã rành ra đấy thì muốn làm ngơ cũng không được! Bạch Anh bình tĩnh đáp trả, trên mặt không hề xuất hiện một tia tức giận nào!
_ Vương tổng, tôi cần chữ kí của anh, đôi bên cùng có lợi.
Tôi cần hợp đồng và sự phát triển của Bạch thị, chứ tôi không muốn tai tiếng.
_ Bạch tiểu thư, ở cạnh tôi cô thấy nhiều tai tiếng lắm sao? Tôi cũng là người có tiếng...
_ Đấy, người có tiếng thì làm chuyện gì cũng thành tai tiếng.
Anh kí hợp đồng hay không, không có anh tôi cũng có thể đến Khương thị để bàn chuyện hợp đồng nữa kìa! Đừng tự đề cao mình quá!
Vương Chánh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chỉ chỉ tay về phía Bạch Anh, lớn tiếng quát:
_ Bạch Anh, ba cô còn phải nể mặt tôi, cô vậy mà lại chẳng cho tôi tí mặt mũi nào! Để tôi chống mắt lên xem, cô lấy được hợp đồng từ tay Khương Phong Dũng cao ngạo kia bằng cách nào!
_ Không tiễn.
Bạch Anh chỉ tay ra phía cửa mời hắn đi, hắn vừa khuất dạng đã thấy thân ảnh cao lớn của Hoàng Minh ngồi xuống.
Bạch Anh nhìn anh ta bất ngờ hỏi:
_ Anh từ đâu xuất hiện vậy, đừng nói là anh theo dõi tôi nha?
_ Tôi đâu rảnh rỗi mà ngày nào cũng theo đuôi em.
Muốn hợp tác với Khương thị sao, đến nói với Quân Nhi một câu, con bé liền giúp đỡ em.
Bạch Anh nhìn vẻ mặt vừa hờ hững vừa chỉ hướng cho cô đi, thì lại thấy lạ.
Gặp nhau thì không đánh nhau thì cũng cắn nhau, vậy mà bây giờ lại như thân quen, giúp cô đường đi nước bước.
_ Anh muốn gì?
_ Thật thông minh, nhưng tôi không phải vì chuyện này để trục lợi, mà tôi muốn em cùng tôi về nhà ăn một bữa cơm.
_ Không phải trục lợi thì là gì?
_ Ờ, xem như là như vậy đi! Em đồng ý không?
Bạch Anh nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhớ đến thế lực phía sau anh ta, thật sự không thể động vào mà! Bạch Anh lắc đầu bất lực, đành đồng ý.
_ Được, nhưng chỉ là một bữa cơm, sau này chúng ta không còn nợ nữa! Anh cũng nên nói tốt cho tôi trước mặt Khương Phong Dũng đấy!
_ Đó là điều hiển nhiên.
Hai người hai thế giới, lại bị ông Tơ bà Nguyệt nối dây tơ hồng để thành oan gia.
Một người lo cho chuyện làm ăn của gia đình, còn một người lại chẳng màn đến, ra ngoài làm công cho người khác!.