Chưa kịp về đến nhà, Điềm Điềm đã ngủ rồi.
Sau khi đậu xe, Tân Hạo Đình bước đến ôm con gái, cứ thế bế con bé đi một mạch về căn phòng nhỏ của nó.
Tôi thu xếp ổn thỏa cho con xong rồi chuẩn bị đi tắm.
Thỉnh thoảng điện thoại của Tân Hạo Đình đổ chuông, anh ta liếc mắt nhìn và ngay sau đó cúp máy.
Nhìn anh ta đứng ngồi không yên, tôi biết rằng anh ta sẽ không trả lời điện thoại ngay trước mặt tôi.
Tôi cầm bộ đồ ngủ, tiện thể lấy theo điện thoại vào phòng tắm, xả nước rồi khẽ mở he hé cánh cửa phòng tắm ra để chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên tôi nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm qua điện thoại của Tân Hạo Đình.
Tôi tìm số điện thoại của Y Mộc và bấm máy, đầu dây bên kia đang bận.
Đúng thế, xem ra nhất định là Tân Hạo Đình đang nói chuyện điện thoại với cô ta, tôi tức giận đến nỗi bàn tay run lên.
Tôi tắm rửa qua loa rồi bước ra khỏi phòng tắm, Tân Hạo Đình nghe thấy tiếng động thì vội vàng cúp điện thoại rồi trở về từ ban công, giả vờ như không có chuyện gì.
“Bà xã, em tắm rửa xong rồi à?” Anh ta cười giả lả, ân cần cầm lấy chiếc khăn trên tay tôi, đứng ở phía sau lau tóc cho tôi, nhưng anh ta lại có vẻ mất tập trung.
“Điện thoại của ai vậy?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Của mẹ anh!” Tân Hạo Đình trả lời rất nhanh, câu hỏi còn chưa kịp đi qua não, lập tức trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa hừng hực.
Con gái bất ngờ khóc, anh ta hốt hoảng đưa chiếc khăn trên tay cho tôi rồi chạy nhanh vào phòng con gái hòng trốn tránh sự tra hỏi của tôi.
Tôi cầm chiếc khăn, suy nghĩ một hồi.
Anh ta lại nói dối rồi, không thể nào là điện thoại của mẹ chồng được nên tôi xoay người vào phòng tắm gọi điện cho mẹ chồng, sự thật là bà ta không hề gọi điện tới.
Tôi dựa vào bức tường phòng tắm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Tân Hạo Đình ôm con gái bước vào, hóa ra con gái bị mắc tiểu nên anh ta đưa con bé vào để đi vệ sinh.
Con gái vẫn còn ngái ngủ nên khi đi tiểu vẫn không mở mắt, có thể là do con bé đã uống quá nhiều đồ uống trong bữa ăn.
Chợt điện thoại của Tân Hạo Đình lại vang lên, trong phòng tắm chật hẹp tiếng chuông vang lên khá chói tai, Tân Hạo Đình giật mình, hoảng sợ quên mất đứa con trên tay nên đã buông tay định đi lấy điện thoại.
Điềm Điềm ngã xuống bồn cầu, tôi trơ mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng này xảy ra, chưa kịp đỡ lấy con bé thì nó lại ngã từ bồn cầu xuống nền đất ẩm ướt, bật khóc nức nở.
Tôi lao đến, dưới sự choáng váng của Tân Hạo Đình, tôi bế con lên, đôi môi của Điềm Điềm đã đập vào nền gạch cứng và chảy máu ròng ròng.
“Tân Hạo Đình...”
Tôi gầm lên đến khản cả cổ, nhìn Tân Hạo Đình vẫn còn đang luống cuống tay chân rồi ôm Điềm Điềm lao ra khỏi phòng tắm.
Con khóc đến mức không ra hơi, máu miệng chảy ròng ròng.
Tôi hốt hoảng ngồi trên sô pha, lấy khăn giấy ra lau vết máu, đau lòng đến mức nghẹt thở.
Điện thoại vẫn đang gọi, hình như Tân Hạo Đình bị những gì xảy ra trước mắt dọa cho ngây người, hoặc đau lòng vì sự lỡ tay của chính mình nên anh ta cũng đuổi theo ra ngoài.
Nhìn vết máu đáng sợ trên môi của con gái mình, trong lòng vừa hối hận vừa hoảng sợ, anh ta cũng đau khổ dỗ dành con gái.
Tôi run run, cẩn thận lấy khăn giấy ấn lên khóe miệng con gái, tiếp tục hôn lên trán con và bảo con bé đừng sợ.
Trước nay chưa từng trải qua đau thương, tôi không bao giờ nghĩ rằng người chồng và người bố hoàn hảo trong mắt tôi hóa ra lại chết mê chết mệt một người phụ nữ đến thế, ngay cả con gái của mình cũng không quan tâm.
Nó còn quá nhỏ mà phải gánh chịu sự thất bại của cuộc hôn nhân giữa những người trưởng thành chúng tôi.
Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, gào lên: “Nghe đi, tôi muốn xem là điện thoại của ai mà lại khiến anh hồn vía lên mây đến mức đấy.
Nghe…”
Anh hốt hoảng tắt máy.
Tôi ôm chặt Điềm Điềm đang khóc trong vòng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng.
Con bé còn chưa tỉnh ngủ đã bị đối xử như vậy, đã thế lại vừa mới bị hoảng sợ vì té từ trên cầu trượt xuống nữa chứ.
Tôi hối hận vì không nên để anh ta chăm sóc con, trái tim giằng xé khiến tôi mất đi lý trí.
“Đừng khóc...!cục cưng, mẹ xin lỗi, cục cưng…” Tôi không kìm được nước mắt nữa, ôm con vào lòng mà khóc theo, lúc này cái miệng bé bỏng của con bé đã sưng tấy lên.
“Bà xã, anh xin lỗi! Anh xin lỗi...” Tân Hạo Đình cũng bối rối.
Tôi trợn mắt nhìn Tân Hạo Đình: “Anh có còn là con người không vậy? Hả? Tân Hạo Đình, anh thử hỏi lương tâm của chính mình xem anh có còn là người không? Anh có đáng mặt làm bố với con anh không? Nói, điện thoại của ai, tại sao không nghe?”
Tôi quát đến khản cả cổ.
Tân Hạo Đình có vẻ không được tự nhiên, đứng đó nhìn tôi hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ tức giận nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng chột dạ: “Anh… Dao Dao, hoàn toàn không phải như em nghĩ đâu, đó không phải là một cuộc gọi quan trọng.
Em phải tin anh, anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em!” Giọng anh ta hơi run.
“Dao Dao, em đừng nghi ngờ lung tung như vậy được không? Là vì gần đây tâm trạng em luôn cáu gắt khiến anh như đi trên lớp băng mỏng, sợ lại khiến em không vui, cho nên...”
“Tôi đang hỏi anh là điện thoại của ai?” Tôi hỏi lại, không muốn nghe những lời nhảm nhí của anh ta.
Tân Hạo Đình nuốt nước miếng, yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, ánh mắt khẽ dao động, khóe miệng không khỏi co giật, tránh né ánh mắt của tôi.
“Là… điện thoại của Từ Quốc Thiên, cậu ta muốn anh bao che cho vì cậu ta ngoại tình, bị vợ tra hỏi! Anh sợ em nghĩ nhiều nên mới kiêng dè em, nếu ở trước mặt em anh cũng không thể nào tư vấn cho cậu ta được.
Anh sợ em trách anh thông đồng làm bậy, anh biết là em ghét nhất mấy loại chuyện như vậy mà.” Anh ta nói đầy vẻ chân thật, đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, vẻ mặt của anh ta cũng đầy vẻ oan ức.
Nhìn anh ta, tôi thật sự không còn hy vọng gì nữa.Việc đã đến nước này mà anh ta còn nói dối khiến tôi tức giận đến run rẩy toàn thân.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại không chịu buông tha mà đổ chuông....