Tôi khẽ ngừng bước, nhất thời hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra đây là bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình phía sau, tôi cười khổ rồi rời khỏi tòa nhà Hằng Viễn.
Gió ở bên ngoài hơi lạnh, tôi đi xuống bậc thềm, rồi đi tới bên đường bắt xe về nhà.
Lúc tôi tới đây là ngồi xe của Trương Kính Tùng, chứ không hề lái xe tới đây, tôi cũng không muốn nhờ Quý Thanh Viễn đưa mình về.
Sở dĩ tôi bảo Trương Kính Tùng ở lại là vì ở đây có rất nhiều lãnh đạo cấp cao trong giới bất động sản.
Tất nhiên tối nay chúng tôi tới đây không chỉ đơn giản là để chúc mừng Quý Thanh Viễn, mà đây còn là cơ hội hòa nhập tốt nhất đối với Trương Kính Tùng.
Hơn nữa hôm nay hội tụ rất đầy đủ người ở trong giới này, nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ rất đáng tiếc.
Còn Đào Bích Hồng, cô ấy có thể thăm dò vở kịch tiếp theo.
Hôm nay tôi đã cảm nhận rất rõ sự bất thường của Lý Tân Nhị.
Mà hôm nay Bùi Thiên Vũ tới dự buổi tiệc cũng không chỉ đơn giản là chúc mừng đối thủ như thế.
Chỉ có tôi, bước nhạc đệm bất ngờ này chính là sự nhục nhã, trước đây tôi thật sự đã đánh giá cao Tân Hạo Đình, thật ra anh ta không thâm sâu như vậy.
Nếu so với Bùi Thiên Vũ và Quý Thanh Viễn thì anh ta chính là một kẻ ngớ ngẩn.
Tôi ngồi lên xe taxi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, luôn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hơi không theo kịp tiết tấu.
Xe đang chạy trên đường Tân Hoa thì đột nhiên bị một chiếc xe khác chặn lại, khiến tài xế mắng một câu: “Cậu đi điên à?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra thì cửa xe bên cạnh tôi bỗng bị mở ra, rồi một bàn tay lớn kéo tôi ra khỏi taxi, sau đó nhanh chóng nhét tôi vào trong một chiếc xe khác.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, tốc độ cũng quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc.
Đợi đến khi tôi vùng vẫy ngồi dậy điều chỉnh xong cơ thể, định vươn tay mở cửa xe nhưng đã bị khóa trái, tôi sợ hãi nhìn phía trước, bây giờ mới phát hiện người đó chính là Tân Hạo Đình.
“Tân Hạo Đình, anh muốn làm gì?” Tôi giận dữ quát.
“Tôi làm gì ư?” Anh ta hung ác nham hiểm nói, rồi nhanh chóng lái xe vào dòng xe cộ.
Truyệ n lấy từ Tr umtruye n.v n
Tôi vươn người cào mặt anh ta, anh ta vội vàng tránh né, rồi xe đánh một chữ S ở trên đường, gây ra một tràng tiếng còi xe.
Tân Hạo Đình quát: “Nếu cô muốn chết thì hôm nay tôi sẽ đồng quy vu tận với cô.”
Dứt lời, anh ta còn giẫm chân ga.
“Chẳng phải cô đã hôn môi với anh ta sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ khiến cô nhận đủ.” Anh ta giận dữ lái xe rất nhanh, hơn nữa còn không ổn định.
Tôi sợ đến mức ra sức nắm chặt cửa xe: “Đồ cặn bã! Anh chính là đồ cặn bã.
Anh mau ngừng xe lại cho tôi.”
“Lăng Hoa Dao, rốt cuộc cô bắt đầu với anh ta từ khi nào? Không ngờ cô dám đi tìm đàn ông ở bên ngoài.
Tôi thật sự đã coi thường cô rồi.” Tân Hạo Đình nóng nảy mắng chửi, không chịu ngừng xe lại.
Tôi nhìn thấy xe đã tiến vào nơi ở trước đây của chúng tôi.
Anh ta lái xe đến trước cửa tòa nhà, rồi ngừng lại, vội vàng kéo tôi xuống khỏi xe, rồi đi vào trong tòa nhà.
Tôi ra sức vùng vẫy: “Anh mau buông tôi ra.”
“Cô la lên đi! Cô cứ la lớn, gọi người tới đây đi, để xem có phải ai cũng nhận ra cô hay không? Hôm nay tôi phải để cho bọn họ biết cô là hạng người gì, giả vờ làm người phụ nữ nhà lành, nhưng lại lẳng lơ một cách trắng trợn.
Được, tôi sẽ cho cô cơ hội, để cô lẳng lơ một cách thỏa thích.”
Dứt lời, anh ta kéo tôi lên lầu, tôi bị anh ta kéo đến mức gần như bò lên, chân bị đập trúng mấy lần, đau đến thấu xương.
Anh ta mở cửa ra, rồi kéo tôi đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí còn không bật đèn trong phòng khách.
Sau khi tiến vào phòng ngủ chính, anh ta liền ném tôi xuống giường.
Có lẽ là vì đã lâu rồi không có ai ở đây, nên bụi bặm xộc thẳng vào trong mũi, khiến tôi bắt đầu ho khan.
Anh ta bật đèn lên, rồi nhào về phía của tôi.
Tôi ra sức đánh vào người anh ta, rồi lớn tiếng mắng, thế là anh ta giơ tay lên, tát mạnh xuống mặt của tôi.
Mắt tôi nổ đom đóm, nhất thời mất đi sức lực để vùng vẫy..