Tối hôm đó, tôi say khướt.
Là Trương Kính Tùng đưa tôi về nhà.
Khi xuống xe, anh ta cõng tôi trên lưng, tôi cười khúc khích không chịu đi vào.
Anh ta không còn cách nào khác là phải cõng tôi trên lưng, đi chầm chậm trên con đường riêng trong khu dân cư, kể cho tôi nghe tất cả những chuyện trong năm nhất đại học của anh.
Anh ta đối xử tốt với tôi, tôi cũng không phải là một khúc gỗ, cho đến khi tôi ngủ trên lưng anh ta.
Tôi hoàn toàn không nhớ gì về việc mình về đến phòng và bị đưa lên phòng, dù sao thì tôi cũng có thể yên tâm vì bố mẹ tôi đang giúp tôi chăm sóc con gái tôi.
Tôi không sợ gì cả, có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Không biết từ lúc nào, tôi bị một cú điện thoại đánh thức, đầu vẫn còn đau, trong ý thức tôi vẫn biết hôm nay là ngày nghỉ.
Tôi chạm vào nút ngắt cuộc gọi, chôn mình trong gối đầu, buộc bản thân không nghĩ nữa mà tiếp tục giả vờ ngủ.
Nhưng tôi làm sao ngủ được nữa, bao nhiêu nỗi buồn dồn về tâm trí như biển cả dâng trào, không tài nào dứt ra được.
Điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Tôi nhìn vào điện thoại, hóa ra là cuộc gọi từ Bùi Thiên Vũ, tôi do dự và nhấc máy.
Sau tất cả, đây là cuộc gọi mà tôi luôn muốn nghe.
“Alo!” Giọng tôi hơi khàn sau khi vừa tỉnh dậy.
“Sao không nghe máy?” Bùi Thiên Vũ dường như nhận thấy giọng tôi hơi khác: “Sao em lại khóc?"
"Không có, em vừa mới dậy."
“Trong lòng có gì không vui thì cứ nói ra đi, có vấn đề gì em có thể hỏi.” Mặc dù Bùi Thiên Vũ đã nói như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng điệu của anh rất gượng gạo.
Tôi không nói nhưng lòng có chút nghẹn ngào và có chút gì đó uất ức.
Anh cũng im lặng một lúc lâu: "Em không vui khi nghe điện thoại của anh sao?"
"Em sợ em lại nói sai! Dù sao em rất ngốc." Giọng tôi có chút uất ức.
Đầu dây bên kia lạnh lùng hừ một tiếng, như thể đang chế giễu lời nói của tôi.
“Em nên tự ngẫm lại mình một chút, không phải em ngốc sao?” Anh chế giễu.
"Anh Bùi, tôi là một phụ nữ đã ly hôn, tất nhiên là thất bại.
Anh có thể tìm một người trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, lanh lợi..."
Tôi chưa kịp nói hết lời thì anh đã tàn nhẫn dừng lại và cúp máy.
Cầm điện thoại hồi lâu rồi mới nhận ra mình đã đi quá xa, tại sao lại cứ nhanh nhảu làm màu nhất thời cơ chứ.
Tôi lại cảm thấy bất an vô cùng.
Quan tâm làm gì! Dù không ở bên nhau thì cũng không nên gây rắc rối và tổn thương cho cả hai bên.
Nếu làm tổn thương đối phương thì mình cũng sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào.
Vốn là một mối quan hệ không đường hoàng, vậy cớ gì cầu toàn tâm toàn ý? Vì mỗi người đều có được những gì họ cần, đừng để bị mắc kẹt bởi tình yêu.
Đây là một sự thật đơn giản đến nhường nào.
Thực ra tôi rất muốn nói với anh bằng một cách phóng khoáng rằng, khi phải lựa chọn một trong hai thì đừng chọn tôi, tôi không phải là người được chọn của anh.
Khi không còn sự lựa chọn nào khác, cũng đừng chọn tôi, tôi không muốn là sự lựa chọn bắt buộc của anh, tôi chỉ muốn làm kẻ được thiên vị và ngoại lệ.
Nhưng tôi không thể nói ra điều này, và tôi cũng không dám nói ra, vì tôi biết mình không đủ tư cách.
Tất cả sự thật cho thấy rằng anh không thể cho tôi bất kỳ điều gì trong số này.
Điều tôi phải đấu tranh là đại gia đình đằng sau anh.
Tôi biết sự hèn mọn của bản thân, lấy gì đi tranh đấu.
Tôi dựa vào đầu giường suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi mẹ gọi tôi vào ăn cơm, tôi mới lao vào nhà tắm rửa mặt rồi xuống ăn cơm.
Tôi thực sự rất xấu hổ, ban đầu đón bọn họ về, nói dễ nghe là có thể chăm sóc lẫn nhau.
nhưng trên thực tế là chăm sóc mình tôi mà thôi.
"Gọi điện thoại cho Kính Tùng, ngày mai đến đây ăn cơm! Một mình nó ở Giang Thành, nghỉ lễ lại không về quê được.
Mấy ngày nay cứ đến ăn cơm nhà chúng ta đi!" Mẹ tôi nói với tôi trong bữa tối.
Tôi trợn tròn mắt, nhưng vẫn không dám phản bác.
Thành thật mà nói, từ khi Trương Kính Tùng gia nhập công ty, tôi đúng là một bà chủ phủi tay bỏ đó, dù sao tôi nghĩ chúng tôi đã có hợp đồng, bất kể như thế nào, công ty này hoạt động tốt và đạt được mục tiêu nhất định, anh ta sẽ có cổ phần của mình.
Vì vậy, tôi rất an tâm, nhưng cứ luôn để anh ta đến nhà tôi, tâm lý của tôi cũng có chút kháng cự.
Tôi không phủ nhận rằng tôi có lòng riêng.
Tuy nhiên, tôi cũng phải nói rằng Trương Kính Tùng thực sự không chê vào đâu được với tôi, không thể bới móc được điều gì từ anh ta, vả lại tôi biết chính xác những gì hai ông bà đang nghĩ.
Tôi biết thêm rằng Trương Kính Tùng đang âm thầm chờ đợi, làm một chiếc lốp dự phòng hoàn hảo, không tranh không giành, không có một câu oán hận.
Hai ông bà này chỉ đang giả vờ không biết.
Tôi không tin, Điềm Điềm cả ngày dính bên hai người bọn họ, vốn chưa bao giờ tìm hiểu về Bùi Thiên Vũ.
Lùi một vạn bước mà nói, búp bê Barbie xinh đẹp của con bé, nó tuyệt đối sẽ khoe ra.
Thấy tôi không có ý kiến gì, mẹ tôi nói tiếp: “Kính Tùng người ta vô cùng hết lòng với con, con đừng giả vờ không hiểu nữa."
“Mẹ, con cũng chưa có nói là không thể tới mà?” Tôi có chút tức giận: “Con giả vờ không hiểu cái gì?"
Bố tôi nhanh chóng gõ bàn: "Được rồi, để nó ăn cơm đi."
Thực sự là tôi ăn không vô được nữa, trong lòng có một số thứ rất tắc nghẽn.
Trương Kính Tùng buổi chiều mang rất nhiều đồ đến cửa, hình như là đã đi chợ, tôi á khẩu.
Tuy vậy tôi vẫn biểu hiện rất nhiệt tình, vây trước vây sau xem anh ta đã mua những gì.
Bầu không khí thực sự là ấm cúng.
Điều này khiến tôi chợt nghĩ đến bữa tối sinh nhật ấy, lòng chợt đau, có thể anh không hiểu được bầu không khí này, anh thờ ơ như thể mình không phải là thần tiên đến từ thế giới này.
Có vẻ như chúng tôi thực sự không phải là người trong cùng một thế giới.
Loại tỉnh táo này chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng sau khi bình tĩnh lại.
Vừa lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông, tôi ra phòng khách cầm lên, nhìn thấy tên trên màn hình, tôi sững người ở đó..